Lại thế....ta vui rồi chợt buồn, cứ nghe lòng đau khắc khoải. Phải chăng ta còn nuối tiếc ngày tháng qua...cũng ko hẳn. Ta tìm được niềm vui mới, người cho ta những nụ cười, sự bình yên....ta quên đi nổi đau đó. Chính xác là ta nhận ra mọi thứ đã qua chỉ như cơn mơ, người ta vui đó rồi sẳn sàng từ bỏ để về với điều họ cần.....có lúc ta đã hụt hẩn, đau khổ, rồi buông xuôi.
Cái cảm giác để mọi thứ trôi qua trông có vẽ nhẹ nhàng...mà thực ra nó nhạt nhẻo. kaka nhạt nhẽo đến kỳ lạ...ta chưa từng nếm món nào giống thế....uh thì con người ta sẽ quên, sẽ thay đổi, sẽ thấy mọi thứ bình thường.....
Ta lại cảm thấy được yêu thương, được che chở....haizzzzzzzzz chỉ là cảm giác vay mượn, nơi đó đâu có thuộc về ta. Có lúc ta sẽ phải ra đi, trả lại chỗ cho ai đó. Ak...ta ko đành lòng!