Nhật ký của cold1506
cold1506 viết vào ngày 07.03.2012
Đây phải chăng là cuộc sống???
lặng lẽ lướt qua những trang web, tay khẻ đánh trên bàn phím 1 cách vô định.... tìm....tìm...tìm mãi...nhưng...đang tìm gì.... không biết..chỉ muốn tìm 1 cái gì đó thú vị....thấy mọi thứ quá tẻ nhạt, tẻ nhạt đến mức chả muốn làm gì, học kì kết thúc, khá rãnh....có lẽ là thế, vẫn còn 1 núi công việc, nhưng... chả buồn, chả quan trọng cho lắm nhìn mọi thứ xung quanh...sao quá giả tạo, những người bạn...có chăng.. có thể xem ai là bạn.....không ai cả...đi chơi hay nói chuyện thì có thể, nhưng không thể kể ai biết suy nghĩ của mình, biết rằng quá khó để có người hiểu mình...và có lẽ... nó cũng chả cần.....hình thành thói quen 1 mình... không phải vì k teamwork dc mà là vì không có lòng tin ở bất cứ ai, trừ trường hợp bắt buộc...còn không. chỉ muốn 1 mình, nhắc tới bạn bè....có đấy...ly cà phê và chiếc lap iu quý là bạn bè của , vì chúng nó không bao giờ biết nối dối...không bao giờ biết phản bội....luôn tin tưởng nó....có lẽ thế! cuộc sống nó xoay quanh cái vòng lẩn quẩn học->cafe 1 mình -> ôm lap->cafe 1 mình...cứ thế ngày qua ngày, dường như chẳng cần thứ gì nữa, chẳn muốn gặp mặt hay nói chuyện với ai quá lâu. Ngồi suy nghĩ về những chuyện đã qua... thấy mình có vẻ bao đồng... lo cho những người quen biết...nhưng...dường như họ chẳng cần điều đó...họ xem mình như 1 đứa chả biết gì...hay tệ hơn là 1 đứa phá hoại.... đi chung với ai...ng đó thế nào cũng sẽ phải gặp chuyện gì đau buồn...mà kết quả trực tiếp hay gián tiếp điều qua mình....có lẽ cách sống của không phù hợp ở cái thành phố này...nơi mà sự giả tạo đã ăn sâu vào tâm trí của con người, thèm cái cảm giác tĩnh lặng, trong lành, không ganh đua hay lợi dụng, cuộc sống đã đưa đẩy con người vào những điều mà họ không muốn... biết điều đó...nhưng k tin rằng họ k có 1 chút gì đó phản bác lại điều đó, họ chấp nhận số phận, họ làm những gì có lợi cho họ mà không nghĩ tới người khác họ có thể làm mọi chuyện để có lợi cho mình. Đúng, họ có quyền của họ, họ muốn làm gì thì làm, người khác không có quyền nói đến...nhưng..thật sự họ không bao giờ nghỉ đến hậu quả của việc mình làm đến với người khác sao... bao nhiêu lời rủ rê...bao nhiêu ý định của bạn bè, cảm thấy như vô vị, không biết lý do là gì..là do mình đã tách mình ra khỏi thế giới quá lâu...hay là do mình k hứng thú với những điều đó.. cái cảm giác se se lạnh....cái cảm giác mà con người cần có 1 cái gì đó ấm áp....nhưng...cái ấm áp đó là gì...1 món ăn nóng hỏi hay là 1 vòng tay của ai đó....không cần...có lẽ thế! mình làm nhiều chuyện hơi khác người, suy nghĩ khác người...và cần những điều cũng khác người...khi bạn bè đi chơi vs ng ấy thì mình chỉ muốn ở nhà cuộn mình trong chiếc chăn, k phải vì mình không muốn như mọi người mà như cảm thấy như điều đó quá xa hoa với mình lâu rồi, mình chưa có cái cảm giác ấm áp khi ở bên cạnh 1 ai đó.....chưa bao giờ thật sự vui khi đi với ai, chưa bao giờ cảm thấy thoải mái khi giao tiếp với mọi người.....mình tự kỉ chăng...? cần 1 ai đó hiểu dc suy nghĩ của mình...1 ai đó có chung 1 hướng suy nghĩ, người mà có thể nói chuyện, thế là đủ...nhưng cố tìm...tìm...tìm mãi....nhưng...sao ng ấy lại k xuất hiện nhỉ...hay...chỉ có 1 mình mình có cái suy nghĩ lập dị đến như thế? Sống trong cái thành phố này...không lo cho mình thì lo cho ai....cái suy nghĩ đó có thể đọc được từ hành động, lời nói của những người mình giao tiếp. Không ghét điều đó...nhưng cũng không thích, cũng vậy mà.....nhưng...ít ra mình không lợi dụng người khác vì lợi ích của mình... có ai đó đã nói...đối xử tốt với người khác chính là đồi xử tốt với bạn thân...phải chăng điều ấy còn đúng trong cái xã hội này? Nó đã cố kiểm chứng....thế nhưng....sao thấy cái khái niệm đó mơ hồ quá.... có bao nhiêu người đối xử tốt với người khác mà không bị ng khác lợi dụng rồi phản bội, đã từng...từng tin tưởng bạn bè..thế nhưng...số lần bị bạn bè phản bội thì có lẽ nhiều hơn mình nghĩ...không nhớ là bao nhiêu lần...chỉ nhớ là...nhiều lắm....thế nên mới mất lòng tin với mọi người.... chỉ dừng lại ở giới hạn gặp mặt và đi cùng nhau....cái giới hạn đó đã trở nên rõ rệt trong tâm trí . Lâu lắm rồi...chưa bao giờ cảm thấy an tâm về 1 ai đó.....chưa bao giờ dành niềm tin cho 1 người nào ngoại trừ gia đình .... nhưng...gia đình quá xa.....làm sao họ hiều được cảm giác của mình khi ở xa như vậy.....nhiều lúc chỉ muốn bỏ tất cả đề về với gia đình...nhưng... bỏ rồi thì ai sẽ lo cho gia đình về sau....thế là phải cố gắng..... có ai như mình không nhỉ, thích 1 mình, thích làm việc 1 mình, thích cô đơn, thích cái lạnh, thích sự tĩnh lặng của màn đêm......chắc là ko đâu.....vì...họ ko phải là mình...ko phải là 1 đứa lập dị....haiz.....phải rồi.....giờ mới nhớ ra rằng......đã thật sự đã cô đơn từ lâu rồi... quen rồi...
Cảm nhận
Chưa có cảm nhận.
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký



Bình chọn
Bạn biết đến Hoa Thủy Tinh từ đâu?





Liên kết
User Online
114 người đang xem Hoa Thủy Tinh, trong đó có 0 thành viên và 114 khách