Hà Nội những ngày cuối thu chớm lạnh. Ngày cuối tuần bắt đầu bằng cảm giác se thắt của trái tim! Anh - chồng của em, chúng ta đã đi cùng nhau hơn 1 năm rồi, mọi thứ dần trở thành thói quen thay vì những bất ngờ, em cũng k đòi hỏi, k kỳ vọng nhiều vào cuộc sống hôn nhân lãng mạn, e đã chuẩn bị cho mình tâm lý cho những sự thực tế m phải đối mặt, nhưng phụ nữ mà ai cũng hvong nhận đc những hành động lãng mạng của chồng, ai cũng muốn m đc là...bà hoàng đối với chồng, e chỉ hvong điều đó đôi khi đến với m. Nhưng với e cs ngày càng trở nên ngột ngạt, e cũng phải bất ngờ vì chính sự nhẫn nhịn của mình, nhưng e sợ nó như tích dần để đến lúc bùng nổ.
Anh à! e k biết m có sợ anh như thế không nhưng sợ và yêu hai cái đó tỷ lệ nghich với nhau, khi e sợ anh là e k còn cảm thấy ty e giành cho anh nữa. E sợ phải tranh luận, sợ cái vẻ mặt cau có, những lời nói nóng giận k kìm chế của anh! Có thể em k quen, hoặc em ngại đối mặt, đến 1 lúc nào đó e từ bỏ khi m đã quá chán thì sao?
Em bây giờ mua sắm, đi đâu cũng phải để ý thái độ của chồng, còn anh - chồng em, k hiểu vì tự ti hay ích kỷ, ky bo mà anh làm e tủi thân quá dù vẫn phải cố động viên m "anh chỉ nói thế thôi k nghĩ như m suy luận". E có pahir ng tiêu pha hoang tàn k tk, k biết lo cho tương lai, hay đem tiền chồng tiêu cho bản thân m đâu, e cũng làm ra tiền nhưng anh luôn rào trc đón sau, tỏ ra khó chịu khi e mua đồ mới, mặc đẹp, đó chỉ là những bộ đồ bthg, kín đáo, đoi khi e phải nói dối anh về nguồn gốc, giá thành cảu nó và e cảm thấy tủi hổ. Đôi khi e phairkimf cơn giận của m lại, cố lặn ra 1 nụ cười gượng gạo giữa chốn đông người khi anh vô tư bày tỏ cảm xúc bằng những lời cáu gắt, khuôn mặt cau có khó chịu gainhf cho e giữa chốn đông ng dù là ở chỗ bạn em, gđ em...e cố giữ lại cho m 1 chút sỹ diện để có thể ngẩng mặt tự hào với ng khác....Anh k muốn e giaodu, k muốn e đi đâu mafk có anh đi cùng, nếu diều đó xra chắc chắn giữa chúng ta sẽ là 1 trận cãi vã...
Anh ạ! e đã hạn chế tới mức tối đa những điều anh k hài lòng, nhưng đó k phải là vì ty nó chỉ là sự chịu đựng của e để đổi lấy những giay phút bình yên bề ngoài mà lòng e nỗi chán chường cứ dậy lên, e k biết m sẽ chịu đựng đến bgio, em là ng sợ mất mát, tổn thg, nhưng đến 1 ghạn nào đó em sẽ trở thành ng khác, k sợ gì nữa, e sẽ tung hê tất cả gạt bỏ tất cả, phá tung tất cả, k thể sống ngột ngạt mãi đc. ai cũng chỉ đc sg 1 lần nếu cứ phải nín nhịn mãi thì khổ lắm anh nhỉ?