"Người ơi khi cố quên là khi lòng nhớ thêm
Dòng đời là chuỗi tiếc nhớ
Mơ vui là lúc ngàn đắng cay... xé tâm hồn
Tàn đêm tôi khóc khi trời mưa buồn hắt hiu
Lòng mình thầm nhớ dĩ vãng
Đau thương từ lúc vừa bước chân
Vào đường yêu
Đêm ấy mưa rơi nhiều
Giọt mưa tan tác mưa mùa ngâu
Tiễn chân người đi
Buồn che đôi mắt thấm ướt khi biệt ly
Nghe tim mình giá buốt
Hồi còi xé nát không gian
Xót thương vô vàn
Nhìn theo bóng tàu dần khuất trong màn đêm
Mùa thu thương nhớ bao lần đi về có đôi
Mà người còn vắng bóng mãi
Hay duyên nồng thắm ngày ấy nay... đã phai rồi
Từ lâu tôi biết câu thời gian là thuốc tiên
Đời việc gì đến sẽ đến
Nhưng ai bạc bẽo mình vẫn không... đành lòng quên"
Ngẫm nghĩ.. cuộc sống này đâu chỉ có riêng mình tổn thương.. đâu chỉ có riêng mình đau đớn.. nên mới có những bài hát như đang viết cho riêng mình vậy..
Mình vẫn chưa quên.. hay không đành lòng quên.. mình không biết nữa..
Cuộc sống rồi sẽ ra sao khi mình dần thay đổi.. khi mình dần giả dối và thực dụng..
Mình vẫn cô đơn, mệt mỏi.. mình vẫn đi về một mình.. mình vẫn nhỏ bé và cần được che chở..
Đôi khi mình quá giỏi giang.. mạnh mẽ.. mình có thể làm mọi việc một mình.. đôi khi mình lại yếu đuối và vô dụng.. mâu thuẫn quá..
Ai sẽ yêu thương mình, hiểu được con người của mình, dẫn dắt mình đi đến cuối con đường đời??
Cuối cùng thì mình cần điều gì..
Bình yên chăng??