Nhật ký của iamqueen
iamqueen viết vào ngày 13.10.2011
tôi đang sống ở nơi lạnh nhất trái đất
tôi lạnh, sự thực là tôi rất lạnh.Tôi cần một bàn tay, một cai nhìn cảm thông, một trái tim biết yêu thương và chia sẻ... nhưng tôi phải làm sao đây?Tôi đang bi suy sụp tinh thân...Tôi chán ngấy cảnh phải sống vối một cách sống, mốt điệu bộ, một suy nghĩ ,...ko phải là của tôi...Tôi đươc nhận xét bằng những lời mà mọi đứa trẻ đêu mong muốn:ngoan, xinh, học giỏi ,vâng lời,....Ôi thật giả tạo...Tôi đang sống mà ko có một điều mà đứa trẻ nào cũng có...đó là "niềm tin"của bố me...Tôi biết là họ muốn tốt cho tôi...nhưng sao đây điều mà tôi cần họ lại chẳng bao giờ biết đến...họ buột tôi dủ mọi diều từ việc lớn nhất dến việc tẻo teo...họ soi mói nhứng việc riêng tư nhất của tôi....Tôi chán chán lắm rồi ,tôi ko thể thế nay mãi đươc...tôi ko cần ko cần nhừng lồi khen ngợi đó mà tôi đang cần một khoảng trơi của riêng tôi...và chỉ mình tôi...Đó là nơi nào...có le tren trái đất ko có đâu nhi?nhưng tôi vừa tìm đươc một nơi...đó chính là thiên đường...phải!tôi sẽ đến đó .,chac81c chắn là thế...Tôi đang sống mà ko có niềm tin.tình thương của gia đình....Tôi đang sống trong môt caí lồng mà chính ba mẹ tôi dạ đăt sẵn,như đạn đã lên nòng...tôi phải sống như thế suốt 17 năm trời thế đấy...tôi ko còn là tôi...à quên chưa bao giờ tôi thật sự là tôi đâu mà ko còn...,phải nói là chưa từng là chính tôi mới phải...Lên trên đó tôi hứa sẽ luôn cười, luôn yêu cuộc sống...và là tôi thật sự... NƠI LẠNH NHẤT CỦA TRÁI ĐẤT KHÔNG PHẢI LÀ BẮC CỰC MÀ LÀ NƠI KHONG CÓ TINH THƯƠNG Tôi nghỉ là nó rật đúng với tôi Tôi đang ghi những dòng này...mà phải luôn lén lút...tôi sợ ba mẹ sẽ đọc được,tôi sợ phải công nhận rằng quyền riêng tư của tôi bị xâmp hạm.
Cảm nhận
Gởi bởi no0k vào ngày 13.10.2011 14:17:33
Cuộc sống thật mệt moi? Phải không ....sống thất là kho'nhưng đâu phải cư như vầy là bo cuộc được ...hay dũng cam đôi mắt với moiii chuyên .....va hay chung minh cho moiii ngươi thay
Gởi bởi doremon1712 vào ngày 13.10.2011 16:57:56
Đọc những dòng chữ này của em chị thấy giật mình, vì nhiều đứa em bạn chị cũng kêu như em đó. Có lẽ ba mẹ vì quá lo cho em, vì quá yêu thuơng em nên muốn quan tâm tới những điều nhỏ nhặt nhất của em. Nhưng điều đó làm em cảm thấy ngột ngạt> tại sao em không nói với bố mẹ rằng em đã lớn, em muốn có những góc riêng của mình, em vẫn là con ngoan, trò giỏi dù cho bố mẹ không còn nhắc nhở từng tý nữa. Khi em chứng minh đuợc sự trưởng thành của mình, thì chắc bố mẹ cũng tin em và cho em tự lập hơn. Em có thể viết thư, có thể ngồi bên bố mẹ mà thủ thỉ, chị không hiểu lắm, nhưng chị thấy em kêu quá, em còn nói lên thiên đuờng....Đừng em nhé! Thật sự là chi có đọc nhật ký nhiều nguời, nhưng chị ko ý kiến, còn em, chị thấy những dòng nhật ký viêt trong 1 tâm trạng bê bối lắm. Ngừoi ta ai cũng khát khao đuợc một cuộc sống bình an và bình yên. Vậy nên, hãy tự làm cho mình có đuợc diễm phúc đó. Chị thuờng bắt đầu những câu chuyện khó nói với bố mẹ chị bằng câu này: Nếu con có nói sai, con xin lỗi bố mẹ truớc, nhưng cho con xin đuợc nói....Bố mẹ có thể đánh mắng con nếu con sai và con hứa sẽ sửa...Bố mẹ nào mắng đuợc khi chúng con bắt đầu bằng một sự kính trọng , phải không em? Nói những điều em không thích, và mong muốn của em là như thế nào...Cầu Mong cho em sẽ có một cuộc sống với niềm vui và hạnh phúc.
Chia sẽ!
Gởi bởi pepun vào ngày 14.10.2011 13:19:12
cố gắng lên...
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký



Bình chọn
Bạn biết đến Hoa Thủy Tinh từ đâu?





Liên kết
User Online
217 người đang xem Hoa Thủy Tinh, trong đó có 0 thành viên và 217 khách