Suốt từ nhỏ đến lớn tôi luôn nghĩ rằng cuộc sống rất thiên vị và thiên vị cho ai thì tôi chư axa1c định đc....nhưng càng lớn thì tôi lại càng thấy, cs ko hề như thế, nó tự do, rong rổi và công bằng....
ngày còn bé, tôi có quen một chị bán hàng, ba mẹ chị mất khi chị vừa tròn 8 tuổi, gánh nặng mưu sinh chèn lên đôi vai bè nhỏ của ng bà tảo tần nuôi chị....bi kịch ko dừng lại ở đó, mười mấy năm sau ngày mẹ chị mất, tất cả vẩn chưa nguôi ngoai, mẹ chị làm gái bên Campuchia và mang bệnh ADIS khi qua đời, nhà ngoại đã nghéo, cậu của chị còn bị nghiện ma túy nên thường xuyên đánh đập chị......ngày còn bè....giữa chúng tôi chưa có khoảng cách, chị kể tôi nghe và tôi thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má chị.....
thời gian trôi qua, tôi bận học đến bù đầu và chị bây giờ ko còn bán trước nhà tôi nữa, cùng chung một tỉnh, cùng trong một phường, vậy mà 3,4 năm nay tôi chưa gặp lại chị lần nào......
ký ức về chị kèm theo những lời dèm pha khi chị làm trong một quán cà phê đèn mờ, ng ta ghét nên nói chị là "mẹ nào con nấy", riêng tôi, thật lòng, tôi ko cho là vậy.....ai cũng có hoàn cảnh....hoàn cảnh đẩy đưa con ng, khi bạn nghe chị nói, khi bạn suy nghĩ cho chị, khi bạn đứng ở phương diện của chị thì bạn sẽ học đc cách sẻ chia hơn là những lời nói dao mác như thế.
chị ước mơ làm một thợ hớt tóc, nhưng ko có tiền đi học, chị buôn bán và dành dụm đc một số tiền lời, chị thường gửi trong một con heo cho tôi, tôi cất giùm chị.....cho đến một ngày, chị mượn lại......và cũng từ đó, tôi ko gặp chị......
tôi bây giờ lớn sộn so với ngày trước, nếu gặp tôi chắc chị ko nhìn ra quá.....hồi nãy, khi đi ăn cùng ba, tôi gặp chị, mái tóc màu tím nổi bật dưới ánh đèn đường như dạo lên một khúc nhạc buồn như lời than thở nhiều năm về trước...."giá như chị có ba có mẹ, thì chị sẽ ko như vầy!"
.......chị sắp đám cưới với một anh nhân viên bán hàng, tôi vui cho chị.....5 ngày nữa thôi, chị lên xe hoa rồi.....nhưng tôi hơi buồn....vì ko biết cuộc sống có mỉm cười với chị hay ko?......tất cả giờ là chuyện của mai sau, và tôi, tôi chỉ biết cầu chút cho chị thôi
......ko hiểu sao đêm nay buồn......có thể có tâm sự nhưng chỉ muốn giấu nhẹm đi, chẳng muốn thổ lộ nhìu, ngồi ở một quán ăn bên đường, đột nhiên tôi thấy mình hồi nhỏ líu xíu đi ăn cùng ba, vẫn cái quán nhỏ trên con đường mòn của phố chợ ấy, vẫn con bé ấy, vẫn nụ cười và cái nhìn ấy.....nhưng giờ lại đượm chút nao nao....khi ng ta lớn, ng ta sẽ nhận ra nhìu điều. Khi đó, dù buồn vui hay thất vọng, hãy bản lĩnh mà đối mặt thôi!
chị thích câu đó... biện pháp tốt nhất giải quyết mọi vấn đề là đối mặt chứ ko phải né tranh!