Chỉ dám nói là hơi mệt thôi, chứ thú nhận mệt phát là tự nhiên 2 con mắt quáng quàng nhắm tịt, đòi đình công, đi ngũ...ừh thì ngũ đc cũng tốt, nhưng hôm nay có nhìu việc để thủ thỉ với mày lắm nk, nên tao ko mún ngũ xíu nào á ....
Tối qua, rốt cuộc thì mình vẫn vác cái thân hơn 50 cân lên chung cư, vì nhóc ốm. Nghe giọng yếu xìu, thương! Nhìu lúc thấy hối hận vì chính cái lòng tốt đó. Bởi tốt + ngu dốt = phá hoại....chính mình, chứ ko ai khác dám nhào vô lãnh nhận hậu quả. Rốt cuộc thì, vẫn ko để nhóc ở lại 1 mình, rốt cuộc thì vẫn ngồi nghe nhóc nhỏ to...rốt cuộc thì trong lúc nhóc ngủ vì cơn sốt, vẫn mò mẫm đọc tin nhắn, nhóc đào hoa thật, em thì gọi là Pig iu, em thì gọi là ty, rùi thì anh iu...hà hà, nhóc của chị mà lại là "anh" trong mắt người khác....thoáng giật mình, nhóc ko thích chị gọi là "boy", nhóc đã đòi chị gọi = anh...haha...rồi thì nhóc đã nói nhóc ko_xem_chị_là_chị....mặc dù tôn trọng đó, vâng lời đó, nhưng gần gũi thì...hơn hẳn "đó"...
Nhóc nhỏ, nhưng vẻ đàn ông thì ko thiếu. Chị vẫn bình yên, vẫn hồn nhiên như bên cạnh 1 người bạn "lớn". Nhưng chị mong nhóc đừng nhìn chị bằng ánh mắt đó, đừng nắm tay chị quá chặt, đừng ôm chầm chị từ phía sau như thế, bởi...đánh lén ko phải là quân tử đâu nè ^^...
Nhóc...chị xin lỗi. Có những khi yêu thương chỉ đơn giản là từ bỏ. Chị vui khi nhóc vui, bùn vì nhóc bùn, lo lắng khi nhóc ốm đau...nhưng tình yêu ư? Chị k dám...và cũng ko còn đủ sáng suốt để yêu một ai đó, vào lúc này.
Nhóc...lẽ nào, chị phải rời đi để nhóc đc yên? Lẽ nào...chị ko thể quan tâm đến nhóc như trc đây? Chỉ vì chị đã lỡ bước vào cuộc sống của nhóc như 1 người _đặc_biệt?
Nhóc....chị ko mún giữa chị em mình, là 1 cái gì đó phải lựa chọn. Với chị, lựa chọn bao giờ cũng khó khăn, và chị ko mún phải đắn đo giữa "đi" hay "ở" với nhóc. Chị biết, chị đã làm nhóc đau, và nhóc cũng thừa biết, chị đau ko kém.
Nhóc....
Chị mệt, và cũng buồn nữa...nhóc àh ....