Nhật ký của the_unsoul
the_unsoul viết vào ngày 21.08.2011
imbalance...

     A Linh ơi cái này làm sao? Ba Chiến ơi cái này như thế nào....? Cái âm thanh ấy thỉnh thoảng lại vang lên, tôi vẫn còn nhớ như in giọng điệu của E.

     Năm nay E 15 tuổi, là con trai trong một gia đình bình thường, E lớn lên trong cái phòng trọ chưa đầy 20m vuông. E rất ngoan, lễ phép, biết suy nghĩ cho người khác, ham học hỏi, chơi giỏi tất cả các môn thể thao, chơi đc rất nhiều nhạc cụ: guiatar, organce, trống... và E luôn biết nhường nhịn. Năm nay E thi chuyển cấp, E đậu vào trường THPT Trần Đại Nghĩa TP.HCM và đc đưa vào lớp đặc biêt. E là niềm tự hào của người cha "khốn khổ" nuôi các con ăn học, người cha khi bước chân vào SG lập nghiệp với 2 bàn tay trắng. Người cha sống liêm chính, thanh bạch cả cuộc đời những mong rằng con cái sẽ nhìn vào mình mà cố sống cho phải phép. Thậm chí đến hiện tại ông đã làm hiệu trưởng của một trường âm nhạc có tiếng trong SG nhưng tiền lương của ông cũng chỉ vừa đủ để lo cho con ăn học.

     Người cha đó đã nói một câu mà tôi nhớ mãi: "tôi cảm thấy biết ơn những người đã tốn nước bọt la mắng tôi", người E đó đã giúp tôi lấy lại đc niềm đam mê mà không biết từ khi nào tôi đã lãng quên nó. Hôm qua tôi là một trong những người đẫ chứng kiến cuộc chia tay của họ. Sự đời vô lý, khi cha mẹ phải tiễn đưa con cái mình. E ra đi một cách đột ngột! Không phải do tai nạn, cũng không phải do bệnh tật. E đang ngồi đó và 5 phút sau E không còn ở đó nữa. Khi nhận đc tin báo, lúc đó tôi đang tìm đề tài, lên kế hoạch vầ hướng đi cho đồ án cuối kỳ sắp tới. Tôi dồn hết suy nghĩ để tìm ra đc môt đề tài thích hợp nhất, khó nhất và hoản hảo nhất. Và rồi mọi thứ trở nên trống rỗng, tôi không tin vào điều mình vừa nghe. Cái cảm giác trống rống đó giống như khi đang ngủ, tôi chìm trong vô thức những khác biệt là tôi vẫn đang còn mở mắt. Một lát, sau khi sắp xếp lại đc các sự kiện đang diễn ra tôi xin phép nghỉ sớm để chạy đến chỗ E.

     Tất cả những gì tôi chứng kiến trong 24h trước có thể gói vỏn vẹn trong 4 từ "thất vọng" và "tiếc nuối" đó không phải là cảm giác của riêng mình tôi, mà đó là cảm giác của hết thảy mọi người ở đó. Lần đâu tiên trong đời tôi chứng kiến nối đau cùng cực nơi môt người đàn ông. Người cha lúc nào cũng mạnh mẽ, tỉnh táo, nhanh nhẹn để lo cho ngày ra đi của con trai đc tươm tất. Nhưng ông lại mếu mào và bất khóc mỗi khi đưng bên cách E, tâm sự với E những điều cuối cùng. Ông đặt tất cả kỳ vọng ở E, ông không bào giờ tự hào vì thành công trong nghề nghiệp của mình, nhưng ông lại tự vào vì E ấy là con ông. Ông đã vạch ra một kế hoạch dài dằng dặc cho E, từ cấp I sang cấp II rồi đến cấp III, ông chuẩn bị rất tỉ mỉ và chu đáo. Nhưng kế hoạch đó chỉ dừng lại ở cấp III. Ông đã chọn tôi là người dẫn dắt tiếp theo, là người định hướng tương lai cho E. Mặc dù ông chưa bao giờ nói ra, nhưng cả tôi và ông đều hiều sự việc sẽ là như thế. Chúng tôi vui vẻ với thỏa thuận này. Về phần mình, tôi đã tin chắc rằng trong tương lại ko xa E sẽ trở thành môt người bạn, môt cộng sự tuyệt với nhất mà tôi từng biết. Và cũng giống như ông, tôi không tự hào về thành tích học tập của mình mà tôi lại tự hào vì mĩnh sẽ là người tiếp theo dẫn dắt E.

     Nhưng rồi sao? Tất cả vụt tắt trong một khoảnh khắc ngắn ngủi vô lý, thế giới đã mất đi một "thiên thần". Cuộc sống chẳng bảo giờ cân bằng, khi bạn làm việc tốt cũng chẳng có gì chắc chắn thứ bạn nhận lại là điều tốt. Liệu có nên gìn giữ cái hy vọng "sống tốt" mà rất nhiều người vẫn đang theo đuổi??? Tất cả đều thắc mặc và thật khó để đưa ra đc câu trả lời. Nhưng lúc đó tôi đã nghe đc những điều này:

 - Con (tất cả cô dì chú bác đều gọi E bằng từ này) , khi còn sống con đã là một chàng trai hoàn hảo. Tất cả mọi mẩu nhỏ mang tên "điều tốt" trong tâm hồn mỗi người ở đầy đều có ở nơi con. Con đã nhìn vào những "mẩu nhỏ" đó học hỏi và lưu giữ chúng lại nơi tâm hôn con. Đó là lý do vì sao con lại có nhiều "mẩu nhỏ" như vậy. Ngày hôm nay, khi con đã đi xa những "mẩu" này sẽ không mất đi, mà mỗi người ở đây sẽ nhận lại nó từ con, tiếp tục công việc của con là gìn giữ chúng. Tất cả cảm ơn con vì còn đã giúp mọi người nhận ra rằng: "cuộc sống này luôn bất công và công việc của mỗi người là gìn giữ giá trị tốt đẹp nơi tâm hôn mình".

   Không khí đã thay dổi khi giọng nói ấy bị cắt ngang bới một tiếng nấc và rất nhiều âm thanh tương tự tiếp sau. Và không như những lần trước trên môi mỗi người đều có một nụ cười "mếu máo".

P.S: Tôi viết bài này một phần vì muốn lưu giữ lại cảm giác của mình lúc này, môt phần muốn nhắn nhủ mọi người rằng: "cuộc sống này luôn bất công và công việc của mỗi người là gìn giữ giá trị tốt đẹp nơi tâm hôn mình".

Cảm nhận
Gởi bởi bongnhutnhat vào ngày 22.08.2011 04:57:43
Xem như đó là sự an bài của số phận!!!!!!!
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký



Bình chọn
Bạn biết đến Hoa Thủy Tinh từ đâu?





Liên kết
User Online
120 người đang xem Hoa Thủy Tinh, trong đó có 0 thành viên và 120 khách