Mưa. Mới đi chơi về. Mệt. Vui. Nhưng sao niềm vui gì mà mỏng mảnh yếu đuối quá. Có cơn mưa ào qua thơm nhẹ lên má cũng giụi đầu vào gối...lặng im...
Trên đường về,xe ngừng gần nhà dùng cơm trưa...chợt cảm thấy sợ cảm giác ở 1 mình trong căn phòng vốn tinh tươm sạch sẽ ấy, thay vì lên Xì Gòn...gọi cho con bạn ra đón...lang thang...2 mắt díu lại.....thèm 1 cái giường đơn sơ, ko cần chăn êm nệm ấm...về nhà...
Lại là người xuống dọc đường, ko đi cùng trạm, ko về cùng bến...giống 1 kẻ lữ hành, cù bơ cù bất...Tự nhiên muốn cười, vì buồn, hay vì vui????
Ko biết nữa...thật sự ko biết nữa...
Tạm biệt là 1 điều mà mình rất ghét, và cũng rất sợ. Mình ko thich là người bị bỏ lại sau cùng, ko thích nhìn ngừ khác đi phía trc, nên dù chả biết quán cháo ở đâu, cũng xâm xâm lao lên, cuối cùng dẫn đến quán chè...haha....thôi thì đi 1 lần lầm, học 1 sàng khôn, pác ko dám đi thì đã có em dẫn đường, "phàn làn" cái rì nà ???
^^
Khi nghe đt ,nt, gặp gỡ, mình đều ko thích là người kết thúc sau cùng. Nói chung tâm lý của mình về mấy khoản này kém cực....nhất là với anh...MKC.
Khà khà...nhưng đó là "không thích"...và ko phải lúc nào cũng tránh đc cái hkông thích, huống gì mình chẳng bày tỏ với anh bao giờ. Và ngược lại với sở thích, mình toàn là người "make the end" sau cùng...
Haizzz...cứ nhắc chuyện xưa nhỉ. Ngố dạo này kém cỏi nhỉ...ra nằm xuống đét phát vào ...cho chừa nào!
Thiệt tình...đi chơi thì vui vẻ, hào hứng lắm...cái xác bên ngoài cứ như 1 con quay ko ngừng nghỉ, công nhận cũng khoẻ, quần quần suốt 2 ngày mất ngủ,đêm quên ăn, mà giờ còn ngồi đây gõ gõ...mình phục mình lun ...^^
Thôi nhé, xì tốp tại đây nhé. Thần tượng của bao thần dân lớp tài chính oanh liệt nhà mình nè...
Giữ vững phong độ! KHẲNG ĐỊNH ĐẲNG CẤP....
Oh yeah...^^
Bùn ngủ quá, chắc tôi nay lại ko nc đc với 1 người....Hẹn lúc khác, nhé ^^.
Hây da....nhìn gương, cười phát rùi đi ngủ cho đẹp da coi nà ^^