17-05
mình biết đến trang hoa thuỷ tinh này rất lâu.nhưng đây là lần đầu tiên mình viết nhật ký ở đây.
mình đang rất buồn và muốn 1 ai đó chia sẻ cùng mình.nhưng xung quanh mình chẳng có ai để mình dám tâm sự thật lòng cả.vì chuyện của mình cũng chẳng tốt đẹp gì.
mình có một mối tình đầu dang dở cách đây 8 năm.củng là một mối tình êm đềm nhẹ nhàng nhưng ko thể phai nhoà trong trí nhớ của mình.nhưng ngay lúc này đây mối tình này là 1 cơn dông bão của cuộc đời mình.
sau 8 năm gặp lại anh như luồng sét đánh thẳng vào con tim mình.mình yêu anh nhiều hơn ngày xưa gấp ngàn lần bất chấp tất cả dù biết anh đã có vợ.anh cũng thế.cũng yêu mình điên cuồng và bỏ mặc vợ lẻ loi một mình trong căn phòng nhỏ bé.
cả anh và mình đều cảm thấy có lỗi nhưng cái gọi là hạnh phúc của tình yêu đã xoá tan đi những cảm giác tội lỗi ấy.
nhưng có ai biết rằng tôi đang âm ỉ đau khổ khi ko có anh bên cạnh.tôi hờn ghen căm thù người mà anh ấy gọi là vợ.tôi hờn ghen khi người mà hằng ngày nằm bên cạnh anh ko phải là tôi.người đầu tiên anh thấy mổi khi thức giấc cũng ko phải là tôi.ngươi hằng ngày ma anh ôm ấp cũng ko phải là tôi.người sinh cho anh những đứa con bụ bẫm kháu khỉnh cũng ko phải là tôi.
ngày mà tôi ko thể nào quên là ngày 1-5.là ngày tôi và anh gặp lại nhau.vỏn vẹn có 16 ngày nhưng tôi có cảm giác như là 16 năm đã trôi qua.chỉ 16 ngày ngắn ngủi nhưng nó cho tôi biết được tất cả mọi thứ mà người ta gọi là hạnh phúc,ngọt ngào lẩn đắng cay chua chát.chỉ 16 ngày nhưng khi quyết định chia tay vơí anh đối với tôi là ngay mà cả bầu trời sập đổ.
vì yêu anh mà tôi trở thành 1 con người xấu xa và đê tiện.vì tình yêu mà tôi đánh mất nhân cách,lòng tự trọng của bản thân.mà hơn hết là tôi đánh mất cả anh.đánh mất cả tình yêu mà anh dành cho tôi.tôi là 1 người rất thực tế.nhưng vì thế mà tôi đau khổ nhiều hơn.ko dám nói với anh tất cả những điều tôi nghĩ vì tôi sợ.nếu anh từ bỏ vợ con anh củng chỉ là ngươi đàn ông tầm thường như những người đàn ông khác.và tôi cũng ko muốn vì tôi mà có 1 gia đình tan vỡ.vì tôi mà 1 đứa bé ko đươc hưởng cái mà người ta gọi là hạnh phúc gia đình.tôi ko muốn điều đó xảy ra.mặc dù tôi vô cùng đau khổ.nhưng tôi thà chấp nhận đau khổ để anh có 1 gia đình đầm ấm.và điều đó đồng nghĩa với việc tôi ko bao giờ có anh bên cạnh
trong cơn say chếnh choáng tôi đã điện thoại cho vợ anh.bảo rằng tôi và anh đang quen nhau.ngay lúc ấy tôi chỉ muốn anh từ bỏ tất cả để đến bên tôi..tôi đã mắc sai lầm ko thể nào tha thứ được.tôi ngàn lần xin lổi dù biết anh ko bao giờ tha thứ cho tôi.anh bảo ko bao giờ muốn gặp tôi nữa.nhưng tôi là 1 con người.ko phải gổ đá.tôi dã sai thật sự.tôi đã làm như vậy thì mặt mũi nào nửa mà tôi dám gặp anh chứ.nhưng chỉ mong anh tha thứ cho tôi.vì thật lòng tôi ko muốn như thế.
và cũng từ sai lầm đó tôi hiểu rằng anh ko yêu tôi nhiều như tôi nghĩ.anh cũng như bao người đàn ông khác.mang bên mình 1 trách nhiệm nặng nề với gia đình,với con cái nhưng cũng nhân danh tình yêu để đến với tôi.anh nói anh có lỗi với vợ anh và cả với tôi.nhưng tôi ko nghĩ vậy.anh chỉ có lổi với vợ con anh.anh ko có lỗi gì với tôi cả.tôi cũng chỉ là 1 mối tình thoáng qua.chỉ là 1 cơn gió nhẹ thổi mát con tim anh trong giây lát.
khi chia tay anh tôi cảm giác như mình mất hết tât cả.đầu óc quay cuồng và cơ thể tôi như ko còn sự sống.nhưng anh ko hiểu điều đó.anh đâu biết là tôi yêu anh nhiều như thế nào.chia tay anh tôi chỉ muốn chết đi cho xong mọi chuyện.nhưng như vậy có đáng ko?.tôi yêu anh bằng tất cả nhiệt huyết của trái tim.đến với anh là sai nhưng tôi tự hào với bản thân rằng tình yêu của tôi dành cho anh là trọn vẹn và chân thật nhất giữa cai xã hội đầy gian dối
và dù ko có anh ở bên cạnh thì tôi cũng phải sống thật tốt.vì dù tôi có như thế nào thì ko bao giờ anh hiểu tình cảm tôi dành cho anh tôi
tạm biệt anh.tạm biệt tình yêu của tôi
Cuối cùng bạn đã nhận ra được vấn đề và tìm được đường đi của bạn. Hãy sống thật tốt, sống thật với hiện tại.
" Đừng thương tiếc hôm qua
Đừng đợi ngày mai
Đừng lãng tránh hôm nay."