Nhật ký của chuphudu
chuphudu viết vào ngày 11.11.2010
[Emo]
[02:13AM] [12.11.2010]
[The Misery - Sonata Arctica]
Từ khi thằng Út Ken về làm một thằng bạn thân của anh, anh nghe Sonata Arctica. Gạt đi những điều mơ tưởng hão huyền đằng sau mớ Ecstatic Fear oằn oại, Uaral ngoành ngoạch bức bựa những miên mê ko hồi dạo đầu, ko khúc kết tang..
Đó là dạo anh vẫn bắt chước nó để Letter to Dana làm nhạc chuông tin nhắn cho W580i, K510i..
Từ khi anh chẳng phân biệt được thế nào là Metal, Doom, Symphonic, Hard, Punk, Nu..
Đó là dạo anh vẫn còn tập tòe những bước chân lạc vần tháng 9, ngờ nghệch những mùa thu ko bao giờ có ở cái nắng chạy ngang qua đường vĩ tuyến số 10 kia..
Và cơn mưa xé toạch những hình hài lúc ẩn lúc hiện trong những nốt nhạc có lẽ cả đời anh vẫn ko ngấm hết vào được..
Như tình yêu em mỗi ngày vẫn lớn thêm dần, và ngọt ngào dần..
..
Từ khi con Mốc về làm một con em gái thân của anh, anh nghe Nightwish với mớ xần xù mê hoặc trong tiếng ánh mắt quái gỡ của những kẻ Phần Lan xa lạ kia, anh chẳng đủ trình độ English để cảm nhận ca từ, nhưng dòng máu anh luôn đủ sôi sục để cảm thụ nghệ thuật..
Để khắc khe với chính nó..
Như quê anh mùa Đông phải luôn ngợp gió ở tháng 11 ré rú co ro, trải dài cánh đồng cỏ phai màu ngọn đồi tháng xanh tháng vàng..
Như cánh diều ko chỉ bay khi ngược gió trong đôi mắt trẻ, mà vẫn có lúc ta trượt dài theo chiều gió chỉ để cố gắng chạy thật nhanh hơn gió, bay cao hơn cánh diều..
Như nhất quyết anh phải trở thành một kẻ mù tịt về cung thể âm nhạc, chẳng thể nhớ được nốt đô rê mi fa sol la si là như thế nào..
Như khi có ai hỏi 6 chiếc chuông ở nhà thờ Đức Bà gõ nhịp như thế nào anh chỉ có thể sách vở như những gì anh đã từng đọc qua trong một ngày tháng 8 nào trước khi lên đường làm tân sinh viên ĐH..
Saigon chẳng thể là một bản Symphonic hoàn chỉnh khi thiếu một nốt Fa ở nhà thờ Đức Bà.
Khắc khe..
Như tình yêu của em anh chỉ muốn giữ lấy cho riêng anh một đời..
..
Từ khi thằng khùng điên đã lạc đâu mất khỏi cuộc đời anh ném anh vào một góc cafe Tùng 4 năm trước..
Anh bắt đầu hình dung ra được mùa Đông chẳng bao giờ ngợp gió mà chỉ có nắng và khói. Quán cafe rock ko bao giờ có kẻ lạ người quen mà chỉ có những điếu thuốc lúc dài khi ngắn bất chợt sáng vật vờ đen..
Khi anh ko thể tách rời loại âm nhạc cuốn hút anh theo chính con đường anh chọn.
Anh luôn tin vào Chúa.
Và tôn thờ cảm xúc của mình.
Như cafe lúc 1h sáng ở bố-bệt ko để lại những cuộc tình chóng vánh, những ánh mắt vô nhiên, những hợp âm lúc lắc cắc thìa gõ vào thành ly, ngêu nga khúc hát mùa xa vắng, lúc tưng tửng từng tang cây đàn bỏ ngỏ cơn mưa vùi tháng mười một vào mùa trăng tháng mười..
Anh chẳng thể là một người thân thiện..
Như tình yêu nơi anh chỉ có thể khơi dậy ở duy nhất đôi mắt em..
..
Từ khi anh đi qua tháng 7 Saigon ngợp nóng, con đường quá đỗi thênh thang mà vô vàn chật chội, anh gói mình trong mớ album của Within Temptation, có lẽ cuộc đời này đã ban tặng cho anh rất nhiều người bạn, nhưng những người em trai còn thân thiết hơn những thằng anh ruột kia, đã đem đến cho anh những giấc mơ ko chồng chành ác mộng, những trăn trở lắc láo vùi đêm vào gối tóc..
Anh tôn trọng những đứa em luôn hiểu lấy cuộc đời anh..
Có thể anh đã mất quá nhiều thời gian để đọc sách và bắt bẻ những lẽ đời thường..
Có thể anh đã mất mát quá nhiều đủ để hiểu được nỗi đau ấy giằn xé anh đến nhường nào..
Có thể anh đã mất quá nhiều niềm tin nơi người lớn để họ rót vào anh những ánh mắt thân thuộc..
Có thể anh đã quá lì lợm.
Và quá mờ nhạt nơi tháng 5 tình yêu nhóm nhen màu mưa lác đác..
Như tình yêu đã từng lạc lõng những điều ko đáng có..
..
Tháng giêng chẳng là mùa Xuân, chỉ là luyến lưu mùa Đông quá ngắn..
Anh vẫn đem đam mê vào ngõ ngách của ngọn đồi đã bắt đầu "con người hóa.." "hiện đại hóa.."
Tháng 2 chẳng đem Hanoi với con đường rét muốt ngợp lá vàng, chẳng mang sân ga mơ ước trở lại với anh một thời lạc lối yêu đương..
Anh vẫn khát khao một ngày trở lại, để gọi một bát Phở thay vì phải ăn dĩa cơm với nước mắm chỉ đơn thuần là muối, nước và mì chính..
Tháng 4 vẫn dài dù chỉ vỏn vẹn 30 ngày mà ngợp ngòa giấc độc hoằn hoại tháng 3 tẻ nhạt..
Chúng ta ko thuộc về những mùa nắng đầu năm.
Chúng ta chi đợi mùa Đông về.
Chúng ta cùng nhớ.
Dù đôi khi khoảng cách 599km trên bản đồ và hơn 600km với đoạn đường ngoằn nghèo của quốc lộ 14 với hơn 11h ngồi xe xuyên đêm ko quá đỗi dài nhưng..
..chúng ta chỉ có thể gói ghém nỗi nhớ về một tụ..
Khi bất chợt một ngày bật kênh [V] thấy quen quen một bản nhạc nào chúng ta cùng trải nghiệm ở NHÀ..
Em..!
Dù sao cũng phải trở về.
Như anh mãi gắn bó với những đam mê bất tận của nghệ thuật.
Dù cho..
"Từng dòng thời gian, trôi vô tận, tàn phai dấu chân con đường quen..."
[Emo.z]
[The Misery - Sonata Arctica]
Từ khi thằng Út Ken về làm một thằng bạn thân của anh, anh nghe Sonata Arctica. Gạt đi những điều mơ tưởng hão huyền đằng sau mớ Ecstatic Fear oằn oại, Uaral ngoành ngoạch bức bựa những miên mê ko hồi dạo đầu, ko khúc kết tang..
Đó là dạo anh vẫn bắt chước nó để Letter to Dana làm nhạc chuông tin nhắn cho W580i, K510i..
Từ khi anh chẳng phân biệt được thế nào là Metal, Doom, Symphonic, Hard, Punk, Nu..
Đó là dạo anh vẫn còn tập tòe những bước chân lạc vần tháng 9, ngờ nghệch những mùa thu ko bao giờ có ở cái nắng chạy ngang qua đường vĩ tuyến số 10 kia..
Và cơn mưa xé toạch những hình hài lúc ẩn lúc hiện trong những nốt nhạc có lẽ cả đời anh vẫn ko ngấm hết vào được..
Như tình yêu em mỗi ngày vẫn lớn thêm dần, và ngọt ngào dần..
..
Từ khi con Mốc về làm một con em gái thân của anh, anh nghe Nightwish với mớ xần xù mê hoặc trong tiếng ánh mắt quái gỡ của những kẻ Phần Lan xa lạ kia, anh chẳng đủ trình độ English để cảm nhận ca từ, nhưng dòng máu anh luôn đủ sôi sục để cảm thụ nghệ thuật..
Để khắc khe với chính nó..
Như quê anh mùa Đông phải luôn ngợp gió ở tháng 11 ré rú co ro, trải dài cánh đồng cỏ phai màu ngọn đồi tháng xanh tháng vàng..
Như cánh diều ko chỉ bay khi ngược gió trong đôi mắt trẻ, mà vẫn có lúc ta trượt dài theo chiều gió chỉ để cố gắng chạy thật nhanh hơn gió, bay cao hơn cánh diều..
Như nhất quyết anh phải trở thành một kẻ mù tịt về cung thể âm nhạc, chẳng thể nhớ được nốt đô rê mi fa sol la si là như thế nào..
Như khi có ai hỏi 6 chiếc chuông ở nhà thờ Đức Bà gõ nhịp như thế nào anh chỉ có thể sách vở như những gì anh đã từng đọc qua trong một ngày tháng 8 nào trước khi lên đường làm tân sinh viên ĐH..
Saigon chẳng thể là một bản Symphonic hoàn chỉnh khi thiếu một nốt Fa ở nhà thờ Đức Bà.
Khắc khe..
Như tình yêu của em anh chỉ muốn giữ lấy cho riêng anh một đời..
..
Từ khi thằng khùng điên đã lạc đâu mất khỏi cuộc đời anh ném anh vào một góc cafe Tùng 4 năm trước..
Anh bắt đầu hình dung ra được mùa Đông chẳng bao giờ ngợp gió mà chỉ có nắng và khói. Quán cafe rock ko bao giờ có kẻ lạ người quen mà chỉ có những điếu thuốc lúc dài khi ngắn bất chợt sáng vật vờ đen..
Khi anh ko thể tách rời loại âm nhạc cuốn hút anh theo chính con đường anh chọn.
Anh luôn tin vào Chúa.
Và tôn thờ cảm xúc của mình.
Như cafe lúc 1h sáng ở bố-bệt ko để lại những cuộc tình chóng vánh, những ánh mắt vô nhiên, những hợp âm lúc lắc cắc thìa gõ vào thành ly, ngêu nga khúc hát mùa xa vắng, lúc tưng tửng từng tang cây đàn bỏ ngỏ cơn mưa vùi tháng mười một vào mùa trăng tháng mười..
Anh chẳng thể là một người thân thiện..
Như tình yêu nơi anh chỉ có thể khơi dậy ở duy nhất đôi mắt em..
..
Từ khi anh đi qua tháng 7 Saigon ngợp nóng, con đường quá đỗi thênh thang mà vô vàn chật chội, anh gói mình trong mớ album của Within Temptation, có lẽ cuộc đời này đã ban tặng cho anh rất nhiều người bạn, nhưng những người em trai còn thân thiết hơn những thằng anh ruột kia, đã đem đến cho anh những giấc mơ ko chồng chành ác mộng, những trăn trở lắc láo vùi đêm vào gối tóc..
Anh tôn trọng những đứa em luôn hiểu lấy cuộc đời anh..
Có thể anh đã mất quá nhiều thời gian để đọc sách và bắt bẻ những lẽ đời thường..
Có thể anh đã mất mát quá nhiều đủ để hiểu được nỗi đau ấy giằn xé anh đến nhường nào..
Có thể anh đã mất quá nhiều niềm tin nơi người lớn để họ rót vào anh những ánh mắt thân thuộc..
Có thể anh đã quá lì lợm.
Và quá mờ nhạt nơi tháng 5 tình yêu nhóm nhen màu mưa lác đác..
Như tình yêu đã từng lạc lõng những điều ko đáng có..
..
Tháng giêng chẳng là mùa Xuân, chỉ là luyến lưu mùa Đông quá ngắn..
Anh vẫn đem đam mê vào ngõ ngách của ngọn đồi đã bắt đầu "con người hóa.." "hiện đại hóa.."
Tháng 2 chẳng đem Hanoi với con đường rét muốt ngợp lá vàng, chẳng mang sân ga mơ ước trở lại với anh một thời lạc lối yêu đương..
Anh vẫn khát khao một ngày trở lại, để gọi một bát Phở thay vì phải ăn dĩa cơm với nước mắm chỉ đơn thuần là muối, nước và mì chính..
Tháng 4 vẫn dài dù chỉ vỏn vẹn 30 ngày mà ngợp ngòa giấc độc hoằn hoại tháng 3 tẻ nhạt..
Chúng ta ko thuộc về những mùa nắng đầu năm.
Chúng ta chi đợi mùa Đông về.
Chúng ta cùng nhớ.
Dù đôi khi khoảng cách 599km trên bản đồ và hơn 600km với đoạn đường ngoằn nghèo của quốc lộ 14 với hơn 11h ngồi xe xuyên đêm ko quá đỗi dài nhưng..
..chúng ta chỉ có thể gói ghém nỗi nhớ về một tụ..
Khi bất chợt một ngày bật kênh [V] thấy quen quen một bản nhạc nào chúng ta cùng trải nghiệm ở NHÀ..
Em..!
Dù sao cũng phải trở về.
Như anh mãi gắn bó với những đam mê bất tận của nghệ thuật.
Dù cho..
"Từng dòng thời gian, trôi vô tận, tàn phai dấu chân con đường quen..."
[Emo.z]
Cảm nhận
Chưa có cảm nhận.
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký