Đôi khi, tôi nằm đó, nghiền ngẫm về...cái chết !
Có rất nhiều người đã chết! Và tất cả đều phải chết !
Hằng giờ, hằng phút, hằng giây...
Nhiều người thân, bạn bè của tôi cũng đã ra đi !
Nhiều người khóc, tôi cũng khóc.
Nhưng chỉ có vài ngày, hoặc lâu hơn, vài tháng.
Sau đó, thỉnh thoảng ta nhắc đến họ với vài cơn ngậm ngùi, vài cái sụt sùi, đôi lúc là vài câu cười nhạt ....
Rồi....họ cũng vĩnh viễn ra đi! Ra đi đúng theo nghĩa đen và nghĩa bóng. Ra đi như biến mất khỏi cuộc sống và biến mất khỏi tâm trí rất nhiều người !
Đọc sách, thấy người ta bảo : "người chết không bao giờ mất, họ vẫn sống trong tâm trí chúng ta ...".
Cái triết lý đẹp đẽ ấy chỉ tạo đc lòng tin khi tôi bé xíu. Từ khi ý thức về cuộc đời, về cuộc sống, cái chêt.... , từ khi chứng kiến những sự ra đi bất ngờ, đau đớn. Từ khi nhìn hình ảnh đứa bạn thân vượt qua cái chết nhưng thân xác tàn tạ, tật nguyền... Mình thấy: chết cũng bình thường thôi !
Cái đáng sợ, là : cuốc cùng người chết sẽ biến mất! Thật sự biến mất trên thế giới này!
Tớ ko sợ chết ! Nhưng tớ rất sợ bị loại khỏi vòng tình cảm của những người thân, của ai đó.
Và sự thực đó mới là điều mà tôi xác tín khi có đầy đủ ý thức !
Cho nên đôi lúc, vắt tay lên trán.... Suy nghĩ, rồi...suy diễn ! Chả hiểu mình sống cho cái gì, vì cái gì, có ích cho ai ko...? Rồi khi chết, ai sẽ khóc mình? Ai sẽ nhớ mình nhiều nhất?
Cũng hay, nếu thỉnh thoảng bạn ....thử chết.
...........người ta ra đi trong nụ cười.......
...........còn người ở lại trong nước mẳt............
....nếu thật lòng yêu thương họ thì hãy chúc phúc cho họ......
...chứ không nên trách họ đã bỏ ta mà đi........vì ta khóc còn người thì cười...!!!!!