có những điều ta chẳng hiểu vì sao..
có những lúc ta 1m suy nghĩ..
ta là ai..và anh là ai..
liệu có phải là bất công lắm ko khi để anh biết ta?
có phải là mong manh lắm ko khi ta lại nghĩ nhiều về anh?
có lúc ta cảm nhận anh đang rất gần..có lúc lại chẳng cảm giác được anh..
có lẽ vì xa qua'....
tình cảm..là 1 điều mơ hồ..ko 1 phần định nghĩa..
ta ngốc, khi ta lại đang mơ hồ..ta hoang mang..
và ta lại ko biết ta đang nghĩ gì..
có phải là điên lắm rồi ko?
anh..vẫn là 1 dấu "?" lớn trong ta..
có lúc ta muốn dừng lại vì ta sợ..
sợ 1 ng nào đó hiểu mình, sợ đôi bàn tay cảm nhận rõ đôi tay ta đang lạnh, đang run lên, sợ rằng rồi ta cuối cùng chỉ là 1 trò đùa, cuối cùng ta cũng là 1 phần kí ức "đen"..
ta sợ khoảng cách..
ta sợ cái cách anh quan tâm ta, ta sợ 1 ngày nào đó khi ta đã quen thuộc vs điều ấy thì nó sẽ biến mất..
đôi lúc ta gai góc như 1 con nhím..
đôi lúc ta là 1 con ốc trong vỏ bao bọc rắng chắc..
vì ta ko muốn anh nhìn hay biết ta yếu đuối như vốn dĩ..
ta thích đứng trước biển..1m..chỉ để nhìn những con sóng cuốn cuộn đánh vào bờ, cuốn phăng đi tất cả trên cát..
liệu rồi tc có phải là như thế?