Ánh nắng của một ngày hè oi bức đã chạy trốn đi đâu.Chỉ còn lại xa mờ những bóng hoàng hôn sau những dãy nhà xa xa.Màn đêm lại buôngg xuống,khỏng ko gian đen tối bao phủ kín mít lấy bầu trời.Thế là một ngày nữa lại trôi qua như bao nhiêu ngày khác chỉ tron một thời khắc...Tôi lại thấy nỗi cô đơn chiếm hết tinh thần tôi và những ý nghĩ vẩn vơ khiến cho trái tim tôi run rẩy,đập nhanh hơn mạnh hơn mà nó tưởng chừng như đơn giản.Tâm hồn tôi lắng dịu xuống bởi một tia gggió mát.Chỉ một tia gió thôi mà lạnh quá làm sợi tóc tôi phất phơ và dựng ngựoc lên.Nhưng giờ đây tôi lại ngĩ về việc sảy ra trong cuộc đời của tôi vời bao sự nghiệt ngã đã trút lên đầu tôi.Đôi vai tôi đã goằng nặng,nhức nhối,tâm can tôi trở nên băng giá lạnh lùng.Trái tim tôi lâu nay thổn thức nay củng trở nên im lặng,rỉ máu với những vết đau nhức nhối về số phận mà ko một ai có thể hiểu nổi nỗi lòng tôi để rồi ban cho tôi một niềm hy vọng có thể vực tôi dậy với những nỗi đau mà biển sâu,trăng lạnh,bầu trời đầy sao kia ko thể so sánh nổi.Phải chăng đó là định mệnh mà tôi - một cô bé ko có chút gì nổi bật phải gánh chịu để rồi tôi có thể kết th
Nhật ký của khengot
khengot viết vào ngày 29.07.2010
Hàn tử