Nhật ký của wendyluong
wendyluong viết vào ngày 14.07.2010
Bên ô cửa sổ...
Tôi lại nghe những câu hát đó, cảm xúc miên man…hệt như lần đầu được nhận…từ một người nào đó cách xa… …Bên khung cửa sổ, gió vẫn thổi nhẹ nhàng… Gió chưa bao giờ lặng yên…ừ thì có lẽ gió rời bỏ tôi bao giờ…vẫn lặng lẽ, vẫn âm thầm…ở bên tôi từ một nơi cao cao…và vô hình. Cơn gió vô hình, vậy mà có lúc, tôi cố tình nắm lấy, và sau cùng tôi cũng để gió bay đi, bay đi về đúng với vai trò của mình… Ai đó đã bao giờ cảm nhận việc để một điều gì đó chạm khẽ vào cuộc đời mình, rồi lướt đi…nhưng ko bao giờ rời bỏ…? Vừa dễ chịu vừa bâng khuâng… …Tôi đã từng cố chấp hữu hình một điều vốn dĩ vô hình đã trở thành bản chất, hay đúng hơn, là bản chất khi người ta đã chọn và điều đó làm họ hài lòng… Một thời gian chính tôi đã trốn, trốn hẳn thói quen lang thang vào những ngày nhiều gió, trốn những khung cửa sổ dìu dặt lá me bay, trốn cả những câu hát thân quen mà tôi thường hay mấp máy trên môi thành lời… cho đến khi thấy lòng nhẹ thênh thang, và đủ tự tin để tiếp tục bước trên con đường mình đã chọn. Hít một hơi thật dài, để không khí chảy tràn vào lồng ngực, lặng yên nghe tiếng gió trên cao chạm vào cành lá… đó là lúc tôi biết mình đã có thể trở về là một tôi biết chọn điều cần quên hay nhớ. Nhưng…mỗi lần nghe tiếng hát ai đó vang lên trong những ngày bình yên như thế này… tôi không phải là một kẻ vô tình đến mức dửng dưng… Giá mà mọi thứ đều rõ ràng…song cũng chính vì nó ko rõ ràng…nên khiến người ta thường cảm thấy mông lung và mơ hồ ngay khi đứng giữa lằn ranh giữa thực và mộng. …Tình cảm đó, dù không thể định hình, cũng không rõ là gì, nhưng tôi sẽ vẫn mãi trân trọng, vì tôi biết, điều đó là thực và có tồn tại… Giờ phút này, có lẽ nó đã đi xa…theo gió…như thế lại hay...dù là gió từ phương xa hay là gió trong tôi của những ngày tháng cũ… … Một chút đến…một chút đi…một chút niềm vui…một chút luyến lưu…và đủ để nhớ… vậy thôi… để tôi có thể sống tốt và trân trọng hạnh phúc trong tay…ngay lúc này. Giờ phút này, tôi bình yên, và tôi hy vọng, ở một nơi xa, gió sẽ bình yên, nhé!!!. Có những ô cửa sổ không bao giờ khép lại…đủ để ai đó có thể âm thầm nhìn từ một phía xa xa…trong một lúc nào đó. Từ một bé con, tinh khôi, hay đơn giản cũng chỉ là gió. Vội vàng 1 chút…tôi cũng đến rồi đi…. --------------------------------------------------------------------------------------------------- "Sáng nay mưa về, quán thưa người vắng Ngỡ như đêm qua vẫn còn một giọt sương khuya héo hắt Sáng nay mưa về, có một người khóc Quán xưa đã thôi không còn bài ca mang bao yêu thương Người đã đi rồi Quán buồn thấm sâu cõi lòng Nỗi buồn len lén tâm hồn Có lúc như mây mây trôi xa xôi Rồi như gió gió đem mưa về rã rời Quán buồn chỉ dăm ba người Nỗi buồn như cả mây trời Tiếng hát ai nghe buốt giá tim tôi Và tôi đã nghẹn ngào nước mắt ngắm mưa vẫn rơi bên sông Dù đã cố quên đi những ngày hồng"
Cảm nhận
Chưa có cảm nhận.
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký



Bình chọn
Bạn biết đến Hoa Thủy Tinh từ đâu?





Liên kết
User Online
109 người đang xem Hoa Thủy Tinh, trong đó có 0 thành viên và 109 khách