Con đường mùa đông bỗng trở nên co rút và chật chội. Người ta đi qua nhau hững hờ và không một nụ cười thân thiện. Có phải cái lạnh của mùa đông đi cả vào trong trái tim và đóng băng những thiện cảm của con người? Sáng nay cũng lại vậy, tôi đi ra đường trong cái lạnh thấu day dứt mỗi đợt gió tràn qua..
Trời ảm đạm một màu xám xịt. Những đám mây líu ríu co cụm thành những mảng màu tranh tối tranh sáng. Góc trời này còn sáng tươi rọi xuống một chút nắng nhẹ tênh không đủ ấm. Góc trời kia thì lẳng lặng những chùm mây rong ruổi kéo về xa. Một mùa đông nữa hai phương trời cách biệt tôi chờ đợi.
Người ta yêu nhau rồi xa cách như thể để thử thách độ rộng dài của lòng thủy chung. Hiếm có một tình cảm nào lại đủ độ phức tạp như tính chất hóa học như ở tình yêu. Và dường như tìm được một thứ dung môi để tình yêu luôn bền vững thật khó khăn. Hơn nửa thập kỉ yêu và chờ đợi, tôi và người đó chưa khi nào biết đến một cuộc hội ngộ lâu bền. Và chúng tôi vẫn giữ cho nhau sự chung thủy, vẫn tìm cách sống thiếu nhau mà vẫn yêu nhau. Như đôi bờ một con sông, luôn bên nhau song hành mà sao chỉ có thể nhìn nhau trong đắm đuối diệu vợi ..
Lặng ngắm mình dưới bóng mặt hồ phẳng lặng, những cây liễu run lên với hình ảnh tàn úa của mình theo thời gian. Đã đứng ở đây, cũng đã có người ở đây bên những cây liễu này, sao có những lúc tôi đã cảm thấy hạnh phúc. Mà cũng dần mệt mỏi vì chờ đợi và chờ đợi, còn đâu là niềm tin và đâu là bến bờ tôi sẽ gặp lại người ấy. Dù đã trao nhau tất cả những gì yêu dấu nhất, dù đã hứa hẹn những thề nguyện cuối cùng nhất, người ta đâu còn đứng bên kia bờ của chờ đợi..
Dường như mỗi đêm dài đi qua lại mang theo một chút niềm tin yêu và hi vọng. Và hình như thứ đem đi tất cả không phải là thời gian như người ta vẫn thường nói mà chính sự kì vọng đã ngày một thêm già cỗi. Cứ hát mãi một điệu buồn tôi cũng không thể chịu lắng nghe mãi. Đâu đó trong tâm hồn cũng dần thiểu não. Người liệu có còn hướng về bên này dòng thương nhớ..
Chờ đợi rồi diệu vợi rồi lại chờ đợi, thương nhớ ở mỗi dòng, mỗi khúc, mỗi đoạn cứ vơi đi, rút dần theo sự thất vọng. Tôi đã từng nghe và âu yếm vỗ về tâm hồn mình bằng những khúc nhạc da diết của “Đôi bờ” và giờ tôi cũng lại đang chìm dần trong tuyệt vọng của những điệu nhạc sâu lắng ấy. Có phải người ta cứ nghe mãi, hát mãi hay hi vọng mãi rồi cũng sẽ chán dần, mệt mỏi và những thứ tốt đẹp nhất cũng sẽ mờ nhạt dần
Ở nơi tận cùng của dòng sông ra tới biển, hai bờ như càng mở rộng và cách xa. Bên nhau một chặng dài cách trở, vẫn hứa trọn vẹn bên nhau dù khó khăn thử thách và đã làm được hết thảy những điều đó. Và sự thật là vẫn có thể tiếp tục như thế, chỉ có điều hai ta chỉ như hai đường thẳng song song, đi bên cạnh, san sẻ và chẳng thể tiệm cận. Ngay khi tôi hiểu rằng “Đôi bờ” đã có ý nghĩa chỉ khoảng cách nhưng cũng không thể nào biết được khoảng cách đó lại xa vời vợi đến thế.
Chờ đợi để được hạnh phúc đã dần trở thành thói quen trong tôi. Bao nhiêu điều tốt đẹp đã ở lại cùng với những hoài mong đoàn tụ. Đến khi nào mới thật sự gần nhau, hay chỉ có thể tự an ủi mình một cách an phận “ Đôi bờ đâu cách xa...
Mình nhĩ bài hát đó sẽ rất hay khi bạn nghe trong tâm trạng thế này
Mình cũng đã từng chờ đợi và hạnh phúc cũng đang đến với mình nè. Mong bạn cũng thế đừng nản lòng nha bạn!