Bất chợt nhìn lại con bé đã hơn 2 tuổi rồi,thời gian trôi nhanh thật.Càng lớn con bé càng thấy ghét,nhìn cái mặt la muốn cắn rồi.cái mông cũng thấy ghét luôn.>mỗi khi con bé qua nhà bà út thế nào cũng bị cắn vào mông,dì 2 về cũng cắn cái mông con bé,hix,tội nghiệp dễ sợ.Sáng mới ngủ dậy,đã nghe tiếng " mẹ!chở wa bà út chơi ", rồi đòi gọi dt cho bà út ,hoặc "mẹ chở đi thăm bà cố"
Vui nhất là lúc nhát gián,con bé sợ gián,vậy mà tối ngày cứ nhát dán mình.Mình đang ngồi con bé đưa tay ko giả bộ có gián trog tay rồi "nè!gian nè,sợ không".Mình làm bộ sợ con bé cười khanh khách,đáng ghét gì đâu.Chở con bé đi chơi,mình nói " con ẵm thỏ theo đi" , "Thỏ ko có đi,thỏ ở nhà" ,"con bỏ thỏ ở nhà thỏ buồn sao,con ẵm thỏ theo chơi" ,"thỏ ở nhà,ko có chơi nhún nhún".Đi dc một đoạn thì "mẹ,thỏ đâu,thỏ,thỏ" ,"lúc nãy con ko chịu ẵm theo con bỏ thỏ ở nhà rồi" , "mẹ,về chở thỏ"-->pó tay luôn