Nhật ký của breaking_heart
breaking_heart viết vào ngày 17.04.2010
Sinh nhật tuổi 21!
Mình vẫn biết cuộc sống là phức, tạp lắm. Cũng chẳng ít lần đã thấy mệt mỏi và gần như là muốn trốn tránh tất cả mọi sự trên đời. Gia đình, bạn bè , học hành, và yêu đương.
Cái con mới 21 tuổi đầu mà cứ như muốn lão hóa xuống tuổi 80 í ,thấy sự đời sao mà nực cười, ngớ ngẩn, và không thể hòa nhập được dù có cố gắng bao nhiêu, kể cả là một chút diễn kịch......
Đôi khi nhớ một người. Anh. Anh vẫn là vết sẹo lẩn quất trong trái tim như muôn trêu ngươi em vậy. Sinh nhật năm 21 tuổi , sinh nhật sau 2 năm tình yêu đầu đời mà con bế lắm mơ mộng hão huyền đã dành cho anh cũng không có gì khác năm trước nhiều : Khóc, nhưng không còn chờ đợi. Buồn nhưng không còn nuối tiếc. Nỗi đau cũng không còn tê tái nữa. Nhưng mở lòng thì là điều chưa thể.
Anh là kỉ niệm , là vết sẹo quá lớn mà cuộc đời đã mang lại cho em dù em mới chỉ là con bé mới sống những năm tháng đầu tiên của cuộc đời.
Anh có biết điều này không ? Cái suy nghĩ anh là một người xấu xa một tên họ sở làm em thấy mình còn được an ủi hơn nhiều so với việc anh là người tốt nhưng ích kỉ, lạnh lùng, bóp nát trái tim em, và để lại vết sẹo nhức nhối không biết bao giờ mới lành được trong em.
Gia đình yêu thương em dù không thể hiểu hết nổi em. Bạn bè yêu quý em dù đội khi em vẫn như chỉ muốn xa lánh tất cả. Còn anh, là quá khứ em vừa muốn quên đi, vừa sự trừng phạt em phải chịu đựng vì đã không biết quý trọng những thứ xung quanh mình.
Thêm một tuổi rồi, thêm già dặn và thêm phải đối mặt với nhiều thứ khác trong cuộc đời. Em sẽ sống tiếp cuộc sống không có anh, chỉ cần gia đình và bạn bè cùng những hồi ức đẹp đẽ là sức mạnh.
Điều cuối cùng : vẫn muốn cảm ơn cuộc sống, cảm ơn anh đã dạy cho em nhiều điều cần phải học.
Cái con mới 21 tuổi đầu mà cứ như muốn lão hóa xuống tuổi 80 í ,thấy sự đời sao mà nực cười, ngớ ngẩn, và không thể hòa nhập được dù có cố gắng bao nhiêu, kể cả là một chút diễn kịch......
Đôi khi nhớ một người. Anh. Anh vẫn là vết sẹo lẩn quất trong trái tim như muôn trêu ngươi em vậy. Sinh nhật năm 21 tuổi , sinh nhật sau 2 năm tình yêu đầu đời mà con bế lắm mơ mộng hão huyền đã dành cho anh cũng không có gì khác năm trước nhiều : Khóc, nhưng không còn chờ đợi. Buồn nhưng không còn nuối tiếc. Nỗi đau cũng không còn tê tái nữa. Nhưng mở lòng thì là điều chưa thể.
Anh là kỉ niệm , là vết sẹo quá lớn mà cuộc đời đã mang lại cho em dù em mới chỉ là con bé mới sống những năm tháng đầu tiên của cuộc đời.
Anh có biết điều này không ? Cái suy nghĩ anh là một người xấu xa một tên họ sở làm em thấy mình còn được an ủi hơn nhiều so với việc anh là người tốt nhưng ích kỉ, lạnh lùng, bóp nát trái tim em, và để lại vết sẹo nhức nhối không biết bao giờ mới lành được trong em.
Gia đình yêu thương em dù không thể hiểu hết nổi em. Bạn bè yêu quý em dù đội khi em vẫn như chỉ muốn xa lánh tất cả. Còn anh, là quá khứ em vừa muốn quên đi, vừa sự trừng phạt em phải chịu đựng vì đã không biết quý trọng những thứ xung quanh mình.
Thêm một tuổi rồi, thêm già dặn và thêm phải đối mặt với nhiều thứ khác trong cuộc đời. Em sẽ sống tiếp cuộc sống không có anh, chỉ cần gia đình và bạn bè cùng những hồi ức đẹp đẽ là sức mạnh.
Điều cuối cùng : vẫn muốn cảm ơn cuộc sống, cảm ơn anh đã dạy cho em nhiều điều cần phải học.
Cảm nhận
Chưa có cảm nhận.
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký