Tôi trở lại với những đêm không ngủ... hoặc giả tôi chưa từng thoát khỏi nó như tôi đã tưởng...
Tôi cố gắng sống sót với niềm tin còn sót lại, với mơ ước, khao khát được hạnh phúc, với tình yêu dang dở của một người đàn ông tôi cố tin...
Thế nhưng cuộc đời cứ dần lộ vẻ tồi tàn của nó, những vết đinh của lỗi lầm đã được nhổ đi vẫn không thể trả lại cho tâm hồn sự bình yên lành lặn như trước...
Trái tim tan nát thì làm sao có thể chứa đựng được 1 tình yêu trọn vẹn...
Thèm khát 1 chốn bình yên, mong tìm kiếm lại tâm hồn non trẻ của những ngày xa... khi những vết đinh còn chưa tồn tại ở đó, để có thể bao dung... và tin tưởng... để có thể lại yêu thương... và tha thứ... để 1 sớm thức dậy không phải ngỡ ngàng vì ta vẫn sống...
Đêm... từ bao giờ tôi đã ko còn khóc, vì nước mắt ko thể bôi xóa quá khứ, thay đổi hiện tại và xây dựng tương lai...
Đêm.. tôi ko khóc nhưng vẫn ko ngủ... sau 1 ngày làm việc, sau 1 ngày sống hết trách nhiệm của 1 người con, người chị, công nhân của xh... tôi lại sống cho tôi... 1 cái tôi rỗng...1 cái tôi vốn chẳng có j, nay cũng chẳng còn nước mắt...
Đêm không ngủ rồi thì cũng chỉ là 1 đêm, rồi cũng sẽ trôi qua... trời sẽ lại sáng... rồi tôi sẽ vẫn là tôi... với những nhọc nhằn lo toan, và những vết đinh ko bao giờ lành...
Xin bình yên hãy 1 lần ghé lại nơi tình yêu đã qua đời...