Nhật ký của k3nt
k3nt viết vào ngày 07.03.2010
và đời cho em những nối đau vô bờ...
thế nào là số phận trớ trêu...
Thế nào là hạnh phúc bỡn đùa...
Thế nào là ng tình...
...
H em mới hiểu...có lẽ mình đã chia tay trong nhẹ nhàng,anh đã hết yêu em...uhm, thì em khóc lóc,em đau buồn nhưng rồi em nhận ra, đây là lần đầu tiên em tha thiết được sống đến thế...thật ngạc nhiên,1 đứa luôn chờ cái chết đến gõ cửa như em lần đầu tiên lại mong muốn mình được sống,và tìm kiếm hạnh phúc...
Tình yêu của anh mong manh và ngắn ngủ, em đã biết như thế từ khi nụ hôn đầu tiên anh dành cho em là dối lừa...có lúc em đã thù hận,nhưng em ko thể bắt mình ngừng yêu.với em, nỗi cô đơn còn đáng sợ hơn cả cái chết...em sợ...những lúc cảm thấy cô đơn, em lại như 1 con quái vật điên loạn,ko kiểm soát được hành động, lời nói và suy nghĩ.Cũng chỉ vì QK, uh, cái QK chết tiệt ấy làm cho em ko trọn vẹn, ko thể yêu ai trọn vẹn...
Em ko trak anh đâu anh ah! em chỉ trak số phận, mà sao nhỉ, anh bảo em ngốc, con ng làm nên số phận...em ko biết, em chỉ biết mình là đứa trẻ, là con người, là ng con gái không được ai yêu.em ko có bạn bè, ko có tình yêu của gia đình và khi tình yêu cũng chối bỏ em, em thấy mình thật đáng thương...
Chiều nay, nỗi buồn cứ làm phiền em. Trc đây, buồn là cứ say để khóc, để hận đời, căm thù con ng...H đây, em ko thế nữa. Dày vò mình mãi em thấy như trò trẻ con của ngày hqua.Em mạnh mẽ lên rồi phải ko anh?
Em tha thứ hết những nụ hôn dối lừa...
Em tha thứ hết những lúc anh nghĩ ve ng con trai khác...
Em tha thứ hết những tổn thương anh gây ra...
Em sẽ quên hết những lần bên anh em khóc mà anh ko hay biết...
Em sẽ quên hết những thù hận mà tình yêu trong bóng tối này xây dựng lên trong em...
Em sẽ quên hết những lần nuốt tủi nhục chạy theo cảm xúc của em. lúc đó,em thấy mình như con cho chạy theo chủ, nhục nhã...
Quên và tha thứ hết
chỉ xin hạnh phúc đờn đùa bỡn em nữa...
Cho em xin...
Đừng giày vò trái tim em nữa...
Thế nào là hạnh phúc bỡn đùa...
Thế nào là ng tình...
...
H em mới hiểu...có lẽ mình đã chia tay trong nhẹ nhàng,anh đã hết yêu em...uhm, thì em khóc lóc,em đau buồn nhưng rồi em nhận ra, đây là lần đầu tiên em tha thiết được sống đến thế...thật ngạc nhiên,1 đứa luôn chờ cái chết đến gõ cửa như em lần đầu tiên lại mong muốn mình được sống,và tìm kiếm hạnh phúc...
Tình yêu của anh mong manh và ngắn ngủ, em đã biết như thế từ khi nụ hôn đầu tiên anh dành cho em là dối lừa...có lúc em đã thù hận,nhưng em ko thể bắt mình ngừng yêu.với em, nỗi cô đơn còn đáng sợ hơn cả cái chết...em sợ...những lúc cảm thấy cô đơn, em lại như 1 con quái vật điên loạn,ko kiểm soát được hành động, lời nói và suy nghĩ.Cũng chỉ vì QK, uh, cái QK chết tiệt ấy làm cho em ko trọn vẹn, ko thể yêu ai trọn vẹn...
Em ko trak anh đâu anh ah! em chỉ trak số phận, mà sao nhỉ, anh bảo em ngốc, con ng làm nên số phận...em ko biết, em chỉ biết mình là đứa trẻ, là con người, là ng con gái không được ai yêu.em ko có bạn bè, ko có tình yêu của gia đình và khi tình yêu cũng chối bỏ em, em thấy mình thật đáng thương...
Chiều nay, nỗi buồn cứ làm phiền em. Trc đây, buồn là cứ say để khóc, để hận đời, căm thù con ng...H đây, em ko thế nữa. Dày vò mình mãi em thấy như trò trẻ con của ngày hqua.Em mạnh mẽ lên rồi phải ko anh?
Em tha thứ hết những nụ hôn dối lừa...
Em tha thứ hết những lúc anh nghĩ ve ng con trai khác...
Em tha thứ hết những tổn thương anh gây ra...
Em sẽ quên hết những lần bên anh em khóc mà anh ko hay biết...
Em sẽ quên hết những thù hận mà tình yêu trong bóng tối này xây dựng lên trong em...
Em sẽ quên hết những lần nuốt tủi nhục chạy theo cảm xúc của em. lúc đó,em thấy mình như con cho chạy theo chủ, nhục nhã...
Quên và tha thứ hết
chỉ xin hạnh phúc đờn đùa bỡn em nữa...
Cho em xin...
Đừng giày vò trái tim em nữa...
Cảm nhận
Chưa có cảm nhận.
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký