Thế là hôm nay mình đã hiểu ra 1 điều mà trứơc giờ mình đã ko biết nó lại làm mình tổn thuơng đến như vậy.''c oi,cho fép v gọi c là anh nhé!''.Mình iu a từ lúc nào cũng ko biết nữa,từ lúc gặp a,mình ko còn cô đơn,ko còn khóc khi đêm xuống nữa....và mình được anh trao tiếng yêu....tình yêu chóng đến....đẹp nhưng nhiều vết thương...
Kỉ niệm a mang lại cho mình cũng nhiều lắm,mình nhớ hết nhưng bây giờ thì mình phải cố quên....bên a,mình thấy hp,zui zẻ...mình lại tiếp tục iu cho dù biết anh ko thuộc về mình...a nói chuyện với mình ko nhẹ nhàng,ko tình cảm....mình nhận thấy nỗi bực dọc trong a...mình hơi buồn...Bên mình a hình như ko thoải mái?mình thấy thế...mình cố gắng ko buồn để a được zui....mình chọc tức a để đươc nghe a nói nhiều hơn.thế rồi những lúc gặp nhau chỉ là tranh cãi...
Anh hỏi mình người trong ước nguyện của mình là ai?mình ko giấu anh và thế là a ko nói gì nữa..mình sợ giây phút anh im lặng...trái tim mình siết lại để ko cho anh nghe đươc tiếng nấc của mình...mình đã khóc...khóc vì a đó.mình cứ nghĩ a là người sẽ chỉ làm mình cười thôi nhưng tại sao a lại làm mình khóc,làm mình đau vì vết thương kia chứ..nó sắp lành rồi mà....a có biết cho mình là minh chẳng thể nào quên được ko?mình nhớ đâu phải mình sẽ quên a,đâu phải mình vô cảm...rồi mình thấy chẳng còn ai mình tin đươc nữa...a đến tìm mình làm gì để mình laị đau thêm nữa...mình đã ko bỏ mặt a,mình bên a,nhìn a rồi rơi nước mắt...dù bên mình nhưng a chưa bao giờ là của mình hết...mình biết điều đó trong hơi thở cùa a...rồi mình lại nhói ở tim khi a nt cho ai đó mà gọi mình bằng''nó'',bằng ''con n..''.mình thấy ko còn gì nữa rồi...anh ko hề tôn trọng mình...a ko xem mình là gì của anh hết...trái tim mình lại khép cửa mất rồi....vì a đó....tạm biệt a nhé....người e iu....