Ừ! em yêu anh... Yêu cách hờ hững anh nhìn đời. Yêu cách lạnh lùng, anh cười khẩy. Yêu cách vô tình anh lướt vụt qua mọi thứ xung quanh...
Em yêu anh, em yêu những lúc anh hững hờ lạnh nhạt... Em không giận, cũng không trách hờn gì anh vì anh là thế và cũng vì em đã quen với cái cảm giác hụt hẫng, chông chênh rồi. Em yêu anh vì anh không cầu kì, không rắc rối, không đặt nặng bất cứ vấn đề gì. Nhưng anh có biết rằng trái tim anh thì đang lạnh lắm không?
Em yêu anh! Yêu anh đến mức chỉ cần một ai đó nhắc đến cái tên giống như tên anh là em như vỡ oà... Em sợ người khác thấy mình lén chùi vội giọt nước mắt mà em khóc... vì anh. Em sợ người ta cười khẩy rằng em yếu đuối, em ngây dại. Em sợ người ta sẽ mắng nhiếc em vì em cứ mãi ôm trong lòng mình hình ảnh của anh. Nhưng điều em sợ nhất là em sợ họ sẽ làm vỡ vụn hình ảnh của anh trong em. Em không muốn, ngàn lần không muốn!Em chỉ muốn giữ hình ảnh của anh cho riêng mình.
Em không hiểu nổi anh. Anh quá xa xôi hay chỉ vì em quá mù quáng tin rằng anh hoàn hảo? Anh quá lạnh lùng hay chỉ vì em quá yếu đuối nên không thể đập vỡ được bức tường ngăn cách em và anh?
Anh như làn gió thoảng, đến rồi vụt đi, không để lại bất cứ dấu vết nào. Em muốn níu anh lại trong tay em để một lần nữa em cảm nhận được anh, để biết rằng mình có anh. Nhưng hình như anh vẫn là gió, và gió cứ luồn nhẹ qua từng kẽ tay em, nhẹ nhàng, bay đi mất. Anh như là vạt nắng. Nắng đến tràn ngập em vào mỗi sớm mai, bao phủ em trong lòng anh ấm áp. Em muốn để dành chút nắng trong túi áo nơi trái tim em, để mãi mãi cảm nhận được hơi ấm của anh bên em, dù chỉ là chút ánh tà dương còn sót lại. Nhưng anh vẫn là nắng, và nắng cứ yếu ớt tắt dần nhường lại bầu trời cho đêm, hờ hững, rồi cũng vụt tan...
Em muốn cười nhưng sao nước mắt cứ trào ra? Em muốn khóc nhưng cơn say cứ đưa đẩy khiến em phải cười... Ừ, cười lớn lên... Cười khinh miệt vào cái đầu óc rỗng tuếch của em khi em để anh ra đi mãi mãi. Cười đi hay là khóc nhiều vào? Khóc cho cạn nước mắt, khóc cho cạn lòng để rồi sau đó khi ngập chìm trong nước mắt có khi em lại tỉnh ra đấy anh ạ.
Em thích mưa vì mưa lạnh,và em thì đang rất cô đơn.Lạnh với cô đơn thường hay đi liền với nhau thì phải? Mỗi khi có chuyện buồn là em thường đi mưa. Những hạt mưa như hoà lẫn vào với những giọt nước mắt đăng rơi nóng hổi trên má em...Như vậy thì sẽ không ai biết là em đang khóc,anh nhỉ?
...
Em sẽ tập quên dần nỗi đau để bước tiếp từng ngày!
Xin cho em khóc vì anh lần cuối để em ghi nhớ rằng mình ngốc thế nào, để hận thù ganh ghét không giết chết chút tình còn lại trong em.
Xin cho em mỉm cười khi nhớ về anh lần cuối để em luôn giữ được trọn vẹn hình ảnh anh rạng rỡ trong tim em, để anh vẫn là anh và em vẫn là em trên từng nẻo đường mình đi qua.
Xin cho em chút bình yên trong trái tim em.
Xin cho em yêu thương để ngày mai em có thể mỉm cười một mình bước đi tiếp.
Xin cho em...
Và cũng xin cho anh....