Gió mùa đông bắc, từng đợt gió ùa vào mang theo hơi lạnh của mưa và mặt Bờ hồ.. Lúc ấy, bắt đầu cảm thấy là mình muốn yên lặng, và cần quay trở lại để viết. Dường như để có thể viết nên được điều gì đó đúng với suy nghĩ và cảm xúc của mình thì không gian là điều rất quan trọng. Thời gian qua, đã rất nhiều lần đặt tay xuống phím, nhưng cũng là từng ấy lần ấn vào nút backspace..
Cuộc sống cứ một đổi thay, mỗi bước đi lại là một cái nhìn mới, thêm được nhiều suy nghĩ mới. Mọi điều trước kia có thể viết ra, mài tâm sự ra ngay lập tức thì nay đứng trững lại – như thể là – nó cần chiêm nghiệm nhiều hơn để có thể phát ngôn một cách đứng đắn.
Em đã lớn rồi ư? Dường như thế…
………..
Tôi có một cô bạn sống sâu sắc mà bốc đồng, rất tốt bụng nhưng rất dễ dửng dưng và ấm áp đến tràn đầy mà cũng lạnh đến tê buốt. Cô ấy rủ tôi quay lại HTT, nhưng lại là người biến mất khỏi nơi này trước. Bao nhiêu thời gian? Tôi cũng chẳng nhớ nữa, chẳng nhớ được tôi đã quen cô ấy bao lâu, thân được bao lâu, và xa cách bao lâu… Chỉ biết rõ ràng một điều – trong khoảng trống tôi đang giữ, cô ấy chiếm rất nhiều không gian. Tất cả cứ nhạt dần.. nhạt dần từ ngày tôi khóc và như thường lệ cô ấy động viên, nhưng hôm ấy tôi đã cáu lên và bảo rằng đừng quan tâm nữa. Có lẽ khi ấy tôi thấy áp lực bởi cả thế giới này cứ mang một tôi vốn mạnh mẽ lạc quan ra so sánh với một tôi đang yếu đuối giữa một hoàn cản bất lực. Thì rồi, cơn yếu ớt ấy đã qua như bao nhiêu lần… còn cô ấy vẫn đứng chững ở một ngã..
Tôi có một cô bạn khác có cuộc sống như một mảnh đời trôi nổi. Ko có tình thương từ tấm bé,bị xâm phạm khi chưa kịp biết yêu, phải làm vợ khi chưa kịp hạnh phúc. Và khi sắp làm mẹ thì chẳng có 1 ai chăm sóc, người mẹ ruột phải lo cho gia đình riêng, người chồng duy nhất ở nửa kia trái đất. Một mình làm mọi việc, thậm chí là đi lo lắng cho người khác đến mức mang bầu tháng thứ 5 mà vẫn chưa tăng cân nào. Tuy nhiên cô ấy hay kể nể, tin tưởng ai là cô ấy lại kể về cuộc sống của mình, kể những gì đã làm cô ấy đau đớn – đời con gái rơi vào tay ai mà cũng chẳng hay biết. Có người cho rằng đó là sự dễ dãi khi chia sẻ cảm xúc. Tôi thì cảm thấy mình có thể ko bắt lỗi cái cảm xúc dễ dãi ấy… bởi vì tôi thấy được từ cô ấy sự thiếu thốn tình cảm đến mức, nhìn nhận cuộc đời mình như một trò chơi và kể về cuộc sống của mình rất phớt đời như một trò đùa, nhưng thực ra đó là hành động bấu víu một sự cảm thong. Tôi đã mắng cô ấy rằng “Đừng như thế nữa, đừng kể nữa nếu tin rằng ta hiểu những gì nàng cần” Từ đó cô ấy ko kể nhiều nữa, và biết quan tâm tôi hơn. Tôi tự nghĩ là tôi đã làm cô ấy tốt hơn được 1 chút, để biết kiềm chế cảm xúc bản thân để chia sẻ với người khác…
Tôi có một người em gái. Em tôi tên Lá… Con bé bị ảnh hưởng khá nhiều tôi từ ngày quen tôi. Đó là lối sống bất cần và một vài câu nói nhấn mạnh… đó là những lối suy nghĩ và quan điểm về chuyện tình cảm và cả tình dục. Nhưng có vẻ suy nghĩ của tôi áp dụng vào cô bé bốc đồng và nhỏ bé như nó thật ko nên. Nó cũng cố tình “Hoang Dại”.. cũng thường hát vu vơ những bản du ca. Nhưng nó khác tôi ở chỗ nó đắm chìm mãi vào những điều ko có thực và ko biết cách thoát ra.. Và nó hay bế tắc. Lúc này nó hoang mang, hoang mang vì cuối cùng nó đã dành hết cho một thằng chẳng xứng đáng, và nó đang đau khổ, vừa níu với vừa chơi vơi. Ở nơi xa, tôi chẳng thể làm gì..
Tôi có… 1 người thân thiết. Một câu con trai, một người mà có thể khi về già tôi sẽ gọi mối quan hệ của chúng tôi là “một mối tình thiêng liêng” Một người luôn bên tôi, theo từng bước chân, yêu tôi sâu sắc… nhưng lại chỉ được là bạn thân của tôi. Lần thứ 2 trong đời tôi lại quên Sinh nhật cậu ấy, một ngày mà tôi tin chắc cả cuộc đời cậu ấy sẽ ko bao giờ quên của tôi. Nhưng tôi đã quên, rõ ràng là một cái lỗi.. và tôi đã luôn làm cậu ấy buồn.. chỉ bởi. Tôi ko thể yêu cậu ấy, nhưng trái tim đa tình của tôi lại cho phép đến với những người đàn ông khác… để rồi với những người khác ấy, dù tôi đau khổ hay hạnh phúc thì cậu ấy vẫn luôn buồn…
Thời gian này… Mọi người nhìn tôi với ánh mắt đẹp hơn. Bởi tôi tự trang trải cuộc sống, bởi tôi sống thực tế hơn, bởi tôi có công việc riêng và tôi có một người yêu tôi thật lòng. Thế nên khi người bạn thân hỏi “Ấy có hạnh phúc ko?” tôi bảo rằng “Nếu là cả cuộc sống của tớ, thì tớ là một người hạnh phúc”… ừ. Chỉ cần người ta nghĩ mình, thấy mình hạnh phúc thì cũng là một kiểu hạnh phúc rồi.
Tôi yêu một người đàn ông, người đàn ông ấy yêu tôi – thật lòng.Nhưng chỉ tôi biết rồi nó sẽ kết thúc chứ ko đi đến hôn nhân như a ấy muốn. Như vậy cũng là một kiểu hạnh phúc – giống như, tôi đã được yêu trong khoảng thời gian tôi muốn…
Tôi có quá nhiều anh chàng tốt bụng theo đuổi. Họ thú vị. ổn định và hứa hẹn với tôi một cuộc sống ổn định. Nhưng tôi là Dại… và tôi muốn cuộc sống của một người độc thân…
Các bạn của tôi có nhiều vấn đề, và tất cả những vấn đề ấy đều là của tôi. Nhưng tôi sẽ chỉ viết ra đây đủ để mình nhìn nhận lại… cho mình thấy những gì mình có thôi.
Những gì đã qua… e sẽ để dành suốt đời…