ngày mai sẽ là đầu tiên tôi đi làm, công việc ko có gì đặt biệt nhưng với tôi nó rất có ý nghĩa vì...nó giúp tôi mệt mỏi, lấp đầy những khoảng trống trong tâm hồn và...giúp tôi quên anh.
rong rủi mãi trên con đường quá dài, quá lạnh lẽo với những chuỗi suy nghĩ bi quan đã làm tôi kiệt sức, làm t mất phương hướng rồi chết dần chết mòn trong khoảng lăng vắng anh. Tôi ko thể yêu thêm ai nữa, ko dám yêu nữa và cũng ko dám mạo hiểm trong tình yêu.
Có thể mọi người sẽ nghĩ t kì lạ, dám mạo hiểm với mọi thứ nhưng lại sợ thứ vô hình như tình yêu. Nhưng thật sự t sợ, nó vô hình như đã làm tôi rất đau, rất khổ, và rất cô đơn, như bị rơi xuống 18 tầng địa ngục. Nỗi đau mà nước mắt ko thể làm vơi bớt, thời gian ko thể giúp vơi đi.
Tôi chỉ còn cách thử lao đâu vào công việc, lấp đầy thời gian trống bằng việc, việc và việc, cố quên, quên và quên.
Mong tình ái ko còn ám ảnh tôi nữa, mong cuộc sống ko còn àm đạm nữa và mong tôi sống có ích hơn trong đời. tôi là tôi và chỉ là tôi thôi. Ko còn là cô bé nhõng nhẽo ngày xưa anh nâng niu ciều chuộng nữa, ko còn là người chỉ có thể khóc trên vai anh, cũng ko còn là kẻ chỉ biết mỗi mình anh trong cuộc sống. T sẽ kết thúc chuyện đó và bắt đầu cho tôi một con đường mới.
Hy vọng mới, dù tiền cho đến bây giờ với t ko quan trọng nhưng t sẽ lấy nóla2m mục tiêu thây thế anh mà sống tiếp, anh hãy đi con đường anh chọn và mặt kệ tôi...đừng chạm vào nó dù chỉ qua một thoáng nghĩ về...