Nhật ký của edisyna
edisyna viết vào ngày 18.12.2009
Một góc sau thẩm của linh hồn

Chỉ còn vài tháng nữa là toi bước qua cái tuổi 21, một trong những năm đẹp nhất của đời người, nhưng sao với tôi thì hoàn thoàn ko như thế. Mỗi sáng thức dạy với tôi là một ngày ko có định hướng, tôi ko biết tôi làm được gì trong suốt quảng đời của mình đây, ngày nào cũng dài vô tận. Trái tim vẫn cứ rỉ máu với nhũng vết thương chòng chéo lên nhau, tôi có sức lê chân bước trên con đường một mình mà ko biết rồi nó sẽ dẫn tôi về đâu. Thiên Sứ cuối cùng cũng bỏ tôi về lại Thiên Đàng, người duy nhất cho tôi yêu và được yêu cũng đã mãi xa tôi, tôi thật sự quá tuyệt vọng. Nỗi nhớ vay kín từng giây, mà ko lúc nào tôi ko nghĩ về anh.

Phải như thế nào đến bao giờ đây ? Phải làm sao để lòngt nguôi ngoai đây ? Tôi thật đã kiệt sức rồi, thật đã ko còn cách để kháng cự lại nỗi đau trong từng hồi nhung nhớ.Nước mắt đã ko còn đủ để rơi, trái tim ko còn sức để yêu và tin thêm ai nữa.

Anh có quay về ko ? Nếu anh quay lại, t6i có còn dũng cảm để yêu anh ko ? Dù thừa biết anh ko phải là người có lỗi, thừa biết rằng mình còn rất yêu anh và cũng thường biết nếu ko phải là anh thì sẽ ko là ai khác nữa. Tâm trang quá rối bời, bùng nổ rồi lại lắng dịu, tiếp nối tiếp những cảm xúc hỗn độn làm tâm hồn càng thêm yếu đuối.

Có ai cho tôi biết tôi phải làm sao ko ? Có ai cho tôi biết tôi là ai trong chính cuộc đời tôi ko ? Người duy nhất khiến tôi toàn tâm toàn ý phấn đấu trên đời này hình như chỉ có một, bỏ mất rồi thì những chuỗi ngày còn lại chỉ là để tồn tại chứ ko còn gọi là sống nữa. Ông trơi đang ép tôi vào đường cùng phải ko ? Ép tôi chịu khổ sở để biết bản thân sinh ra ko đáng đc yêu thương ?

Cái vỏ ốc của tôi đã quá cứng để t thoát ra khỏi nó, nhiều khi tôi sợ nhìn chính mình trong tấm gương kia, tôi sợ nghe thấy tiếng cười giả tạo của mìnhy mỗi khi ko muốn khóc, tôi sợ cái bộ mặt tỏ ra mạnh mẻ, tự tin của mình. Nhưng !! Tôi vẫn phải duy trì nó, phải tiếp tục sống những chuỗi ngày giả dối như thế để bảo vệ chính tôi, để tự yêu thương mình, từ cái ngày tôi để thiên sứ của tôi bay đi.

Nỗi khổ sở chồng chất lên nhau, nỗi thống khổ cáu xé linh hồn tường ngày ko thương xót, cầu xin Thương đế có ích gì ko ? Khi chính ngài an bày ra như thế, tôi bị trừng phạt, bị bỏ rời từ chính cài ngày tôi ra đời rồi, có chắc là tạo nên tôi để yêu thương ko ? Tôi bây giờ cũng ko còn đủ sức để nghĩ về điều đó nữa. Ko có anh thì mọi thứ cũng chả còn ý nghĩa gì với tôi nữa, cứ thế mà tồi tại thôi. Càng cố thay đổi thì lại càng tự gạt mình, bản thân vô dụng thì ko có tư cách trách moc bất kì ai...

Cảm nhận
Chưa có cảm nhận.
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký



Bình chọn
Bạn biết đến Hoa Thủy Tinh từ đâu?





Liên kết
User Online
125 người đang xem Hoa Thủy Tinh, trong đó có 0 thành viên và 125 khách