Nhật ký của mrsdumuc
mrsdumuc viết vào ngày 12.12.2009
L o a n g l ổ ./.
Một đứa chỉ tin vào những cảm nhận như ta thì chỉ có thể sống được một cuộc đời như thế thôi...

Như thế thôi, không thể khác hơn...

Hơn 20 năm, kể từ khi... ta đã là một người như thế rồi. Và bây giờ sau tất cả những điều vừa mới qua chưa được một đoạn đường này, ta cũng chỉ dừng lại ở từng đó thôi...


Thương và giận, với ta cũng chỉ là 1 thứ cuồng nộ mà lòng ta còn nán lại chưa đi. Gần và xa, với ta cũng chỉ là một cái nhìn, 1 cái nhìn đơn điệu và bạc bẽo. Ta không phải là 1 đứa con gái thích giấu nụ cười và nỗi buồn dưới những lớp son. Hà cớ chi yêu thưong và từ bỏ không thể xé toang ra?

Dễ lắm một lời chạm khẽ vào nhau. Dễ lắm một nụ cười cho qua. Nhưng ta không làm được điều đó nếu như lòng ta tự nhủ làm vậy là giả dối. Ta chỉ có thể sống thế thôi...

Từng ấy con người , ai cũng cần ai mà chẳng ai dám động tới ai cả. Người này lạnh lùng, người kia sợ không muốn nhích chân lên. Người kia nữa, lòng vụn quá nhiều rồi nên bây giờ chẳng muốn chứa thêm một người khác nữa. Rồi cứ thế thành bạc phếch qua nhau.. Rồi cứ thể thành một miền lặng vô tình trong nhau.

Như ta đã đi qua bao điều trong cuộc sống này để lớn lên...

Thật khó để yêu thương tất cả khi mà lòng ta quá rộng còn đời ta thì quá hẹp. Cứ như những con đường ấy, cũng chỉ có thể chứa bấy nhiêu con xe, bấy nhiêu dáng người mà thôi. Thêm một ai đó thì sẽ không có sự lưu thông.

Ta đã không biết cách đi qua những hố sâu cảm xúc của ngươi khác. Cũng như lòng ta bọt bèo, nhìn và chỉ nghe theo mắt thôi... Cảm nhận thật ra cũng chỉ là cảm nhận nhưng có thể từ đó ta chìa tay ra cho người này nhưng lại cụp tay vào với người kia, đúng không?...

Hơn hai mươi năm, ta chỉ có thể sống một cuộc đời như thế . Yêu và thương côi cút nhưng ta biết cô đơn dừong như là 1 phần của nhân mệnh. Một nhân mệnh ta tự chọn và cố tình rẽ lối sang hay là do cái số ta như vậy, ta cũng không rõ...

Cho tới giờ, vẫn chỉ có những ngày bạc phếch và từng ấy khuôn mặt thôi... Hơn hai mươi năm, vẫn không có gì hơn một sắc màu...

Mục ạ...

"Có nỗi buồn lang thang như ngọn gió
Cuối con đường mưa trắng không em"

Hay chỉ có vị đắng, ngét ngẹt theo gió mất hút vào vùng sâu. Kí ức đơn. Chỉ nên mình ta một ý nghĩ, một con đường, một giọt nước mắt chăng?

Xin lỗi vì ta không biết cách yêu thương và bao dung. Xin lỗi vì ta chỉ có thể là một ngừoi như vậy mà thôi.

Yêu thương và cay đắng một cách bạc bẽo.../.


"Giống như giữa mặt đất và bầu trời, chốn nào chẳng có khoảng cách, làm gì có đường chân trời mà tồn tại? Người ta cố định vị một khum trời bất biến để mình tự tìm lối quay về mà thôi”
( Truyện ngắn "Quê mẹ")                                                                           

1:33, 13/12/09
Mục. loang...
Cảm nhận
Chưa có cảm nhận.
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký



Bình chọn
Bạn biết đến Hoa Thủy Tinh từ đâu?





Liên kết
User Online
142 người đang xem Hoa Thủy Tinh, trong đó có 0 thành viên và 142 khách