Nhật ký của chipchip270109
chipchip270109 viết vào ngày 03.12.2009
cỏ và ngọn gió
Cỏ đem lòng thương một ngọn Gió và qua bao nhiêu chuyện xảy ra, đến một ngày, Cỏ nhận ra trong mắt Gió đã có hình bóng của Cỏ.

Cỏ sung sướng nhưng vốn cỏ là một người nhút nhát và luôn che giấu tình cảm của bản thân, vì vậy Cỏ không giám thể hiện tình cảm với Gió, Cỏ luôn đẩy xa Gió ra khỏi mình, và Gió đã không thể hiểu được Cỏ, Gió nghĩ Cỏ ghét mình. Cỏ đau lòng nhưng sự kém cỏi trong Cỏ đã khiến Cỏ thành một kẻ dại khờ mà ai cũng không thể hiểu nổi.

Rồi thời gian trôi qua... Cỏ gặp lại Gió. Gió không còn đối xử với Cỏ như trước kia, phải chăng trong Gió đã không còn hình bóng của Cỏ? Gió tránh Cỏ, Gió ngại điều gì đó ở Cỏ, Gió vẫn nhẹ nhàng khi tiếp xúc với Cỏ, mơn man như muốn nói điều gì đó với Cỏ, nhưng Gió không nói.

Cỏ đau lòng nhưng sự ngang ngạnh khiến Cỏ chẳng bao giờ nói lên một câu mà Cỏ đã muốn nói với Gió từ rất lâu, ngọn Cỏ kia phải chăng đã làm tổn thương Gió quá nhiều?

Cho đến một ngày, Cỏ mới giật mình khi biết rằng: Gió phải ra đi, sự hối hận chứa đầy trong Cỏ, Cỏ cầu mong Gió sẽ ở lại và sự tuyệt vọng đã đến đỉnh điểm, khi Cỏ biết tin : Gió đã thật sự ra đi, Cỏ đã khóc, khóc rất nhiều. Vào ngày Gió ra đi, không một lời chào tạm biệt, Cỏ đã biết trước ngày này sẽ đến nhưng tuyệt nhiên không hề nghĩ nó lại đến nhanh như thế, thời gian Cỏ được ở bên Gió chỉ có vậy thôi sao? Nó đã kết thúc rồi sao?

Cỏ sẽ không được ở bên gió nữa? Cỏ hối hận, hối hận vì khi Gió đến, Cỏ đã đẩy gió ra. Vậy phải chăng từ đầu đừng nên biết đến nhau, giờ sẽ không phải ân hận. Rồi Cỏ nhìn Gió, trong ánh mắt của Gió với Cỏ, có gì đó luyến tiếc, có gì đó trách móc, phải chăng đây là những tổn thương Cỏ đã làm với Gió?

Từ đây Cỏ và Gió sẽ thật sự xa nhau, không còn ở bên nhau, không còn những kỉ niệm đẹp Gió đã mang đến cho Cỏ. Và Cỏ lại khóc, Cỏ muốn giữ Gió lại , Cỏ muốn thay đổi, Cỏ không thể chấp nhận thực tại, Gió đi rồi thì nơi đây còn ý nghĩa gì nữa, nhưng Cỏ lại bất lực, điều đó khiến Cỏ lại càng tuyệt vọng.

Cỏ muốn nói với Gió, một câu thôi, một câu Cỏ đã muốn nói với Gió từ lâu: "Em yêu anh lắm... Em muốn ôm chặt lấy anh không để anh đi đâu nữa hết..." Cỏ sẽ nguyện đi theo Gió, vẽ hình của Gió, đung đưa theo Gió, cho dù Gió không còn đoái hoài đến Cỏ, Cỏ mong Gió được hạnh phúc, cho dù ngắm nhìn Gió vui vẻ, Cỏ cũng đã mãn nguyện.

Đã có người cho rằng, Gió ra đi là vì Cỏ, nếu vậy Cỏ sẽ không thể tha thứ cho bản thân. Giờ chỉ cần Gió cho Cỏ biết rằng: trong Gió vẫn còn hình bóng của Cỏ thì Cỏ sẽ không bao giờ bỏ lỡ một lần nữa, không bao giờ để mình phải hối hận, Cỏ sẽ nói với Gió, sẽ ôm lấy Gió, sẽ không để Gió ra đi...

Cỏ vẫn mang một hoài bão lớn lao so với thân hình nhỏ bé, yếu ớt, nhưng dù gì cũng không thể khiến Cỏ từ bỏ khát vọng của mình, khát vọng được ôm trọn Gió trong lòng... Cỏ sẽ không để Gió đi nữa.

Giờ Cỏ phải làm gì đây? làm được gì cho Gió bây giờ, liệu trong Gió có còn hình bóng của Cỏ? Cỏ biết mình đã sai, Cỏ sẽ không sai nữa, chỉ cần Gió còn cho Cỏ một cơ hội, Cỏ nhất định sẽ không bỏ lỡ một lần nào nữa...

Gió vẫn thầm cảm ơn Cỏ. Chính nhờ Cỏ mà Gió biết ý nghĩa tồn tại của mình. Gió vẫn thổi, nhưng không còn cảm thấy trống rỗng như trước, vì Gió biết, ít ra còn có Cỏ luôn biết đến sự tồn tại của Gió...

Gió vẫn cứ là Gió… Gió tự do quá... khiến cho không ai có thể giữ được Gió... và cũng khiến cho Gió không nắm giữ được ai... Gió cô đơn... vì Gió phải luôn thổi... Gió phải ra đi...
Cảm nhận
Chưa có cảm nhận.
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký



Bình chọn
Bạn biết đến Hoa Thủy Tinh từ đâu?





Liên kết
User Online
98 người đang xem Hoa Thủy Tinh, trong đó có 0 thành viên và 98 khách