Nó ko còn đau nữa, ko còn cảm thây mệt mỏi và mọi thứ trống rỗng. Đúng, mọi thứ trống rỗng, đó ko phải là điều nó đã từng muốn sao ? Nhưng gì lại ra thế này, nó mất đi cái gọi là ước mơ trước đó, nó ko tìm đc cái nó thích nữa, ko tìm ra một lý do nào để sống tiếp tục nữa, nó ko còn biết nó là ai.
Cố gắng để thở đều, cố gắng gượng đứng lên bước qua những ngày dài vô tận trong đời nó, tại cái gì mà nó như vậy chứ ? Sao ko kéo luôn nó xuống địa ngục đi ? Để nó trên nhân gian làm gì rồi lại bỏ mặt nó vất vưởn như một hồn ma ko có lối về ?
Nó còn sống, rõ ràng là nó còn sống, nhưng sống một cách vô tích sự và ko biết bản thân sống để làm gì nữa. Có ai hiểu đc cái cảm giác đó ko ? vỏ ốc của nó đã ko còn đủ bảo vệ nó rồi, nó kiệt sức trc sự giả tạo, nó muốn biết nó phải làm gì trog tương lai, nó hỏi mọi người, hỏi mọi thứ, nhưng cả ai trả lời nó cả. Nó buồn !! Đúng, nó rất buồn, khi ấy nó nhận ra rằng 20 năm trời nó tiếp nhận ko khí và tồn tại chỉ để tồn tại thế thôi, ko để làm gì khác hơn thế. Nó vô dụng ? Ko biết có phải là nó vô dụng ko ?
Nó muốn kết thúc mọi thứ, nhưng cái chết ko còn đủ sức làm điều đó nữa, vì nếu nó chết, nó lại càng là một đứa vô dụng, nó chọn cách sống tiếp, thêm 20 năm nữa cũng đc, 40 năm nữa cũng đc, chỉ để tìm ra câu tra lời : Nó là ai ?
Tình yêu ko cho nó cơ hội, phản bội và làm nó quá đâu. Nó từ bỏ tình yêu.
Gia Đình ko làm nó cảm thấy hạnh phúc, ấm áp mà chỉ toàn là cô đơn rồi lạc lõng. Nó bỏ cuộc, nó chấp nhận sống tiếp bên trong 4 bức tường lạnh lẽo ấy, bởi nó biết càng vùng vãy thì nó chỉ càng thêm xót xa, chả thêm đc ích lợi gì.
Tình bạn thật sự làm nó bị shock, nó nhận ra bao nhiêu người nó tin tưởng yêu thương hết lòng, chẳng ai hiểu nó cả, chẳng giúp gì đc nó, và cũng chẳng ai muống nghe nó nói, thậm chí tồi tệ hơn thế nữa là...họ xem nó như một đứa điên. Nên...nó sẽ buôn tay, ko níu khéo ai nữa hết, ko tìm ai nữa hết, từ bây giờ trong thế giới của nó chỉ còn mỗi mình nó sống với nó thôi.
Nó đã chấp nhận xuống địa ngục rồi, còn nơi nào kinh khủng và đáng sợ hơn địa ngục nữa. Nên nó giờ ko sợ chi hết. Nó sẽ cười theo ý nó, sẽ mặc kệ cái thứ gọi là tình cảm, tình yêu, tình bạn hay là thứ tình vớ vẩn gì đó. Nó lạnh lùng hơn nó nghĩ, và...nó sẽ bước ngược lại cái lối lúc xưa nó đã chọn đi...
bùng nổ đi! nhưng đừng bao giờ biến mình thnahf kẻ khác chị nhé!