Nhật ký của mslemonquestion
mslemonquestion viết vào ngày 23.11.2009
Sợ!
Sợ!
Sợ lắm!
Chưa bao giờ có cái cảm giác ghê gớm như thế này.
Quay quắt.
Dằn vặt.
Vật vã.
Khủng hoảng.
Điên loạn.
Phát cuồng.
Muốn ói.
Ôi........
Phải làm sao đây chứ.
Muốn khóc.
Muốn được ôm mẹ và khóc.
Nhìu nhìu nhìu.
Biết làm sao đây chứ.
Muốn được chạy về.
Và khóc với mẹ.
Nhưng không bao giờ dám.
Và cũng là một việc không thể.
Ôi ôi....
Sao lại tồi tệ đến như vầy.
Ngay cả một cú điện thoại cũng không dám gọi cho mẹ. Vì sợ sẽ vỡ òa.
........
Như một đứa con nít ngốc nghếch.
Bay nhảy.
Ham chơi.
Hư hỏng.
Rồi khi trớt quớt mới nhớ đến mẹ, mới chạy về khóc lóc với mẹ.
Ta điên.
........
22 t. Ta nếm trải những thất bại ê chề trong cuộc đời.
Nặng nề...
Nghiêm trọng...
Tồi tệ......
Để rồi suốt nửa năm qua ta sống lay lất, vật vã, như một bóng ma.....
Không hơn.
........
Ôi sợ!
Ngày mốt......
Ngày định mệnh.
Sẽ như thế nào......
Ngày mốt......
Không còn dám nghĩ đến......
Đêm nay......
Ngày mai.....
Và rồi là sáng mốt.....
Buổi sáng ấy.....
Ta...sẽ ra sao đây.....
Có còn đứng được không....
.........
Sợ hãi thiệt sự.
Sợ lắm.
Giống như ta đang chết dần chết mòn trong nỗi sợ đến cùng cực.
Chết từ từ......
Trong tâm trí.
Dằn vặt.
Đau khổ....
Tuyệt vọng.
.........
Phải chăng ta đang trầm cảm nặng rồi?
Ngày càng trầm trọng?
Ôi, là ta sao?
.........
Sợ!
Sáng mốt...
Sợ lắm!
Chưa bao giờ có cái cảm giác ghê gớm như thế này.
Quay quắt.
Dằn vặt.
Vật vã.
Khủng hoảng.
Điên loạn.
Phát cuồng.
Muốn ói.
Ôi........
Phải làm sao đây chứ.
Muốn khóc.
Muốn được ôm mẹ và khóc.
Nhìu nhìu nhìu.
Biết làm sao đây chứ.
Muốn được chạy về.
Và khóc với mẹ.
Nhưng không bao giờ dám.
Và cũng là một việc không thể.
Ôi ôi....
Sao lại tồi tệ đến như vầy.
Ngay cả một cú điện thoại cũng không dám gọi cho mẹ. Vì sợ sẽ vỡ òa.
........
Như một đứa con nít ngốc nghếch.
Bay nhảy.
Ham chơi.
Hư hỏng.
Rồi khi trớt quớt mới nhớ đến mẹ, mới chạy về khóc lóc với mẹ.
Ta điên.
........
22 t. Ta nếm trải những thất bại ê chề trong cuộc đời.
Nặng nề...
Nghiêm trọng...
Tồi tệ......
Để rồi suốt nửa năm qua ta sống lay lất, vật vã, như một bóng ma.....
Không hơn.
........
Ôi sợ!
Ngày mốt......
Ngày định mệnh.
Sẽ như thế nào......
Ngày mốt......
Không còn dám nghĩ đến......
Đêm nay......
Ngày mai.....
Và rồi là sáng mốt.....
Buổi sáng ấy.....
Ta...sẽ ra sao đây.....
Có còn đứng được không....
.........
Sợ hãi thiệt sự.
Sợ lắm.
Giống như ta đang chết dần chết mòn trong nỗi sợ đến cùng cực.
Chết từ từ......
Trong tâm trí.
Dằn vặt.
Đau khổ....
Tuyệt vọng.
.........
Phải chăng ta đang trầm cảm nặng rồi?
Ngày càng trầm trọng?
Ôi, là ta sao?
.........
Sợ!
Sáng mốt...
Cảm nhận
Chưa có cảm nhận.
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký