Nhật ký của chuphudu
chuphudu viết vào ngày 22.11.2009
[Lắc cắc..]

[22.38'] [21.11.09]

[Because of You] [Kelly Clarkson]

Lại một ngày gió nữa đi qua..
Ko mang theo chút tình biển nào àh?
Thèm biển quá..
Ườn mình lên cát, nghe biển ru lời ca ngọt ngào, có lẽ là hay hơn cả lời ru của mẹ, vì ta ko tin, người đàn bà ấy đã từng làm mẹ ta 1 lần nào đó trong cuộc đời này...
Cha mẹ, sinh con ra, đâu phải đã là tròn trách nhiệm..?
Có quá nhiều đứa trẻ bất hạnh trên đời này đầu thai nhằm địa chỉ..
Những dã tâm khôn cùng của con người ko chừa những sinh linh non nớt nào cả...
Ta lớn lên trong kiếp đời tha lương...
...để chai lì hơn thấy, hận thù dằng dẵng ko dứt, ngày qua ngày bao nhiêu bản piano solo kia có ru hồn ta lắng cặn một phần..?
Đôi khi...mong là gió, để ko bao giờ dừng chân nghỉ ở một cơn mưa nào đó...
Đôi khi...mong là biển, để chiều nao dâng nước ngập một con đường nối liền 2 bờ đảo..
Đôi khi...mong chưa từng sinh ra trên đời này...để ko bao giờ phải quằn quại đau thương 20 năm ròng...
Chẳng ai hiểu được, vì cũng chẳng để làm gì..
Chẳng ai quan tâm, vì cũng chẳng thể nào tốt hơn..
Chẳng ai cần, vì cái loại người như ta cũng cặn bã vô vị..
..
Đôi khi, con muốn được làm CON BÌNH THƯỜNG...
[...]
Sống từng ngày qua, chỉ mong mỏi thời gian ko quá chậm chạp như thế...
Muốn vụt đi, bay đi, thoát khỏi hoàn toàn những ràng buộc tầm thường này...
Đời, có bao lần cười nguyên bản một nụ..?
...
Ngày xưa, đã qua lâu rồi...
Những bản ngã ngày ấy, giờ cũng ko còn tồn tại...
Vụn vỡ theo thời gian...
Mấy trăm người thân thiết, ngàn người quen, vạn người biết đến...bây giờ ở đâu, còn ai, đã tan vỡ rồi lại hồi sinh bao nhiêu mảnh đời...?
Còn nhớ ta ko..?
Tuổi thơ trôi qua cao ngạo thế, giờ lại lặng lẽ một mình...
Viên xúc xắc mùa thu, giấu trong gối cỏ ngày nào, Hoàng Nhuận Cầm ném về đâu lắc cắc lắc cắc xoay tròn...? Số phận trêu đùa những đam mê hào nhoáng, những ước mơ dại dột, trôi đi như chưa từng một lần đến...
Ai mang cho một chút bình yên, đổi lấy bât cứ thứ gì ta có...
Chúa ơi, bên con nhé Người, amen..!

[Chu Phù Du..]

Cảm nhận
Gởi bởi mrsdumuc vào ngày 22.11.2009 05:03:05
Có một chiều viên xúc xắc của Hoàng Nhuận Cầm lăn lóc những điều không ai hiểu. Tháng 11 khô, tháng Mười Hai dường như chưa về mà ta thì mọt mục theo từng tích tắc của mùa trôi. Viết chi nữa những giọt phù du? Môi khô, mắt đắng, buồn chi cái kiếp vô thường lênh đênh? Sớm mai này tỉnh dậy, chén rượu chua cay, li rượu tình đời đấy, uống hết không?

Cứ chối bỏ đi. Gió muôn đời vẫn là gió. Cô đơn vẫn ràn rạt qua mỗi nếp nhà. Tóc đi rong hoang mãi phận này. Mỏi mệt một đời. Mỏi mệt lê rê. Gió muôn đời là gió, không bao giờ sống với những câu chuyện dài. Nó chỉ hợp với những câu chuyện ngắn, như li nước mùa hè, uống cạn rồi khô khốc vết son môi. Đừng bao giờ trách vì sao cuộc đời lại sinh ra thân phận ta héo úa? Vì thực ra ta cũng chỉ giống như gió mà thôi, nhân gian này chỉ là cõi tạm, ta ghé chân chút rồi đi..

Những ngày tháng đó, yêu thương hay mất mát, cũng chỉ bọt bèo thôi. Cớ chi sầu mãi? Nắng nguôi sầu rồi, đi đi.

Hà Nội, tháng Mười một khô. Ghé qua và chạm một cái lạnh. Đông đấy, nghe ra điều chi không?

"Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi... Để một mai tôi êề làm cát bụi..."
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký



Bình chọn
Bạn biết đến Hoa Thủy Tinh từ đâu?





Liên kết
User Online
81 người đang xem Hoa Thủy Tinh, trong đó có 0 thành viên và 81 khách