Hắn và nó chơi thân với nhau từ rất lâu rồi, từ cái thời còn ăn chung cây kẹo cơ, ăn chung một cách ngon lành...
Thế rồi hai đứa lớn lên, ngày càng thân hơn, nó có thể nói với hắn tất cả những gì bí mật nhất từ chuyện bị điểm kém không dám cho má biết đến chuyện nó thích anh chàng đẹp trai lớp bên cạnh, tất tần tật nó đều chia sẻ với hắn. Hầu như nó làm việc gì ngòai ở nhà, là điều có sự xuất hiện hắn . Đối với nó hắn như một phần cuộc sống của nó vậy, hắn giúp nó giải những bài tập khó, luôn đi cạnh bảo vệ nó những lúc đi qua bọn con trai. Một ngày không gặp hắn, với nó thật buồn chán biết bao, không ai chọc quê, không ai nghĩ ra trò để chơi với nó, hắn luôn có những sáng kiến cực hay.
Và nó và hắn cùng vào Đại học, điều kì diệu là trường hai đứa lại nằm cạnh nhau, thế là chuỗi ngày vui vẻ lại tiếp tục và cuộc sống của nó lại có hắn. Hắn nói với nó giọng đùa cợt:” Có lẽ kiếp trước tui mắc nợ bà nên kiếp này trời trừng phạt tui, phải đi theo bà làm Osin cho bà hay sao ấy, thật là xui xẻo quá!”. Ừ mà quả thật giữa nó và hắn như có một sợi dây vô hình nối số phận hai đứa lại với nhau. Nhưng nó cũng chẳng thèm quan tâm suy nghĩ nhiều, nó rất vui vì lại có hắn- thằng bạn chí cốt luôn ở bên cạnh thì sợ gì buồn nữa. Năm nhất thế rồi cũng trôi qua một cách dễ dàng , nó không bỡ ngỡ, lo sợ như cái cảm giác mà người ta thường hay nói khi một học sinh bắt đầu nhập học và trở thành sinh viên. Điều đó có thể được lí giải bởi một lí do hết sức đơn giản bởi có hắn bên cạnh. Xa nhà nó cũng buồn nhưng rồi cũng dễ dàng vượt qua được nhờ sự động viên an ủi của hắn. Và rồi đến một ngày nó chợt suy nghĩ rằng: chẳng lẽ hắn sẽ theo nó suốt đời sao, rồi hắn cũng sẽ có bạn gái mà, rồi ngày đó cũng sẽ đến, rồi hắn cũng sẽ rời xa nó. Suy nghĩ đó cứ đeo đuổi nó mãi, làm nó bất an, khó chịu, mặt nó cứ cau có. Thế rồi một hôm hắn hỏi nó lí do tại sao lại buồn rầu suốt cả tuần, nó chỉ im lặng không đáp, nó nghĩ nếu nói ra hắn sẽ nghĩ là mình ích kỉ rồi sẽ không thèm chơi với nó nữa. Nhưng cái suy nghĩ kia lại cứ đeo bám, không tha cho nó, làm nó rất khó chịu, đến khi không còn chịu được nữa nó quyết định phải tìm lấy cho mình một câu trả lời nhưng chỉ có một cách là đi hỏi trực tiếp hắn thôi.
Chơi với nhau từ rất lâu rồi vậy mà đây là lần đầu tiên nó cảm thấy bối rối khi gặp hắn. Hắn nhìn nó với ánh mắt khó hiểu, rồi hỏi:
- Có gì vậy?
Nó ấp úng hồi lâu rồi lấy hết can đảm:
- Ừ … à hôm nay tui có chuyện quan trọng muốn hỏi ông, nhưng ông phải trả lời thật đó.
- Ừ! mà có chuyện gì? Hắn nói, vẻ khó hiểu.
-Ông có ở cạnh tui hòai không?
Hắn mở to mắt nhìn nó, có lẽ do câu hỏi quá sốc, ngoài sức tưởng tượng của hắn! Và rồi, hắn gật đầu cái rụp, khiến nó hết sức ngạc nhiên cũng có lẽ do câu trả lời này ngòai sự tưởng tượng của nó. Trước khi đến gặp hắn nó đã tự áp đặt rằng: hắn nhất định sẽ vì tự do của bản thân cho mà xem, vậy mà … sau câu trả lời đó của hắn , như sợ sau này hắn sẽ hối hận, nó lại tiếp tục hỏi:
- Vậy nếu ông có bạn gái thì sao? Không lẽ ông sẽ bỏ bạn gái để đi chơi với tui hả?
Quả thật câu hỏi của nó thật là vô tư hết sức đến mức có thể gọi là ngớ ngẩn. Nhưng hắn lại tỉnh queo:
- Tui đã suy nghĩ về chuyện này lâu lắm rồi,và cũng đã tìm ra biện pháp, nhưng muốn thực hiện được thì bà phải giúp tui mới được.
Nó ngơ ngác nhưng khi nghĩ đến việc hắn có cách để giải quyết vấn đề nan giải kia của mình thì nó mừng lắm liền gật đầu ngay.
- À, thì … biện pháp này tui đã suy nghĩ vất vả lắm mới tìm ra được đó, nhưng bà không được từ chối đâu đó vì đã hứa với tui rồi.
Hắn ngập ngừng một chút, rồi cười một cách tinh quái:
- Thì bà làm bạn gái tui chứ sao! Như vậy thì tui sẽ bên cạnh bà suốt đời, không xa bà nữa, có chịu không?
Nó nhìn hắn ngạc nhiên, còn ngạc nhiên hơn khi hắn nhận được câu hỏi của nó. Như vậy có nghĩa là sao? Có phải là hắn ngỏ lời với nó không?
Và có phải sự ích kỉ kia của nó là do nó đã thích hắn rồi không?