Hok bik sao nưã nhỉ. Mỳh chak chắn hok phải là đang iu mà. Hok có cảm giác thật sự yêu đâu... Chỉ là cần cảm giác wan tâm từ ai đó,....
Là cần một tin nhắn vào sáng sớm: "Trời lạnh đấy, em nhớ mặc thêm áo nhé"
Là cần người an ủi: "Đừng khóc nhé em, mọi chuỵên rồi sẽ qua"
Là có người cùng chung lý tưởng: "Cố gắng đậu đh nhé em, rồi mỳh có thể gặp nhau" Là vì mình yêu xa.
Là người như thanh chocolate ngọt ngào, biết yêu thương mỳh.
Là người gọi hàng chục cuộc điện thoại khi mỳh bị đau để hỏi thăm.
....Là ng....Là ng...Là ng wan tâm, chăm sóc mỳh, dù là xa....
Có phải vì thế mà giờ mỳh như vzầy. Lừa dối sao. Hok. Thật sự chẳng yêu ai cả. Hok yêu anh. Hok yêu ai.
Hok bik làm sao nữa.
Nhưng tại sao anh lại thik mỳh nhỉ. Sẳn sàng làm n~ j mỳh thik.
Đi học guitar vỳ mỳh. Chăm học vỳ mỳh. Bik lo lắng vỳ mỳh. Còn tập hát để có thể hát cho mỳh nghe.
Lãng mạn để gọi mỳh ra ngắm sao khi 2 đứa ở cùng dưới 1 bầu trời nhưng khoảng cáh là hàng ngàn km...
Chờ tzan cho Gió một quyết định... Rằng anh có thật sự là cơn Mưa Gió cần tỳm....