Mỗi ngày là một nỗi buồn...mỗi giờ trôi qua đều là niềm đau...lòng mình khắc khoải mong chờ...chờ một ngày bình minh tươi đẹp hơn...chờ một ngày tâm hồn mình được rọi sáng...để nỗi buồn đừng len lỏi vào...Nhưng mỗi ngày trôi qua đều là những chuỗi thời gian...đau đớn...................
Ước gì thời gian quay lại được.. dù chỉ vài phút thôi...cho mình lại được thấy khoảng thời gian... hạnh phúc như chưa bao giờ hạnh phúc...mà mình từng có.........Mỗi ngày đi học về trong sự chờ đợi của má...bữa cơm chiều thật giản dị thôi...mà chan chứa bao nhiêu hạnh phúc gia đình...thật ấm cúng biết bao nhiêu...Những món má nấu đều rất ngon...ngon đến nỗi anh em mình giành nhau ăn đến chẳng còn gì...ba má chỉ ngồi nhìn và mỉm cười...Mỗi ngày má đều tập mình viết chữ...má nói chữ đẹp thì người sẽ tốt..rồi tiếng xe quen thuộc vang lên...mình chạy ra đón ba làm về..ngày nào ba cũng có bánh kẹo về cho mình ăn...ba má nói...con gái mà tham ăn hông ai thương đâu...mình chẳng biết gì chỉ biết sáng rực đôi mắt trước những món bánh kẹo ba cho...tối tối ba làm việc mình đứng đằng sau...hai bàn tay bé xíu cố hết sức đấm thật mạnh vào lưng ba...ba vừa làm việc vừa kể chuyện cho mình nghe...Ngày đầu tiên mình học lớp 1...mình được 1 cuốn tập và cây viết...đôi tay khô ráp đầy những nhọc nhằn nắm lấy bàn tay bé xíu...nắn nót bốn chữ...Nguyễn Thị Ngọc Bích...ba nói tên mình rất đẹp...nên mình phải học thật giỏi...thật ngoan giống như tên...Ba khen mình thông minh lắm...chỉ dạy một lần là có thể tự viết lại tên mình...Mình vui lắm!!...Mình luôn cố gắng để được như ba...Lúc đó mình còn nhỏ...nhưng mình hiểu rất rõ...ba đi làm cực lắm...Một mình ba nuôi 5 anh em mình ăn học...ba làm ngày làm đêm...đầu tóc ba bạc trắng như 1 ông cụ...mắt ba lúc nào cũng thâm quằn vì thức khuya...gà chưa gáy ba đã dậy...Hai vai ba đầy gánh nặng....Nhưng sự thông minh trời cho của ba...lại hành hạ má suốt mấy mươi năm qua...Má đau khổ...nhưng chỉ biết nuốt đắng cay vào lòng...vì thương con má chỉ biết chịu đựng mà chẳng than lời nào...Mỗi lần tức giận...ba trút hết những bức bối lên má...ba buôn những lời khó nghe vào má...đập phá mọi thứ...má chỉ ngồi đó...lắng nghe chịu đựng...không 1 giọt nước mắt...không 1 lời trả lại ba...má ôm mình vào lòng...chỉ nói đừng bao giờ yêu đuối như má...Lúc nhỏ mình hay thắc mắc sao mỗi lần má ngủ với mình...gối má đều ướt !!...Má thường hay nhìn mình...thở dài...rồi đưa mắt về xa xăm...những lúc như thế...mình chẳng biết má đang làm gi...Nhưng giờ đã hiểu...và mình ước gì...mình đừng hiểu...đừng biết ...để mình đừng tổn thương...Bao nhiêu năm chịu đựng...giờ đây nước cũng vỡ bờ...Đã gần 1 năm rồi...ba má không 1 lời nào nói với nhau...từng là một gia đình...từng là những người thân không thể tách rời nhau...mà giờ đây...ánh mắt chẳng còn nhìn nhau...Nhà mình giờ đây lạnh lẽo lắm...hơi ấm gia đình đã bay đi đâu hết rồi...Nhà mình đây...mà cứ ngỡ đang ở tạm...còn đâu nữa hạnh phúc thân thương...tìm đâu ra nữa khoảng trời đầy ấp tình thương...đầy giọng nói tiếng cười thân quen ngày nào!!...........................................