"Thuốc này bán như thế nào vậy em? Nó trị dc bệnh gì vậy?"
"À, dạ đây là thuốc uống để bổ sung canxi cho xương đó anh. Thuốc này dành cho những người bị loãng xương thôi"
"Hmm, thế giá của nó bao nhiêu?"
"Uhm.. dạ hộp này thì 20, hộp này thì 75"
"Vậy còn hộp này?"
"Ahh, em có khách rồi !!! Chị ơi trả lời cho anh đó giùm em...." ......
Lần đầu tiên chúng tôi gặp gỡ nhau là như vậy, rất nhanh! Lo bận rộn với những người khách vào đo loãng xương, tôi không hay rằng anh đã có mặt tự lúc nào để chờ tôi cân và đo chiều cao cho anh. Lúc ấy tôi cũng không quan tâm gì anh nhiều bởi anh cũng như những người bình thường khác đến để đo sức khỏe cho xương mà thôi. Tôi còn nhớ anh cao 1m73, và cũng nặng 73kg, da hơi ngăm và đôi mắt nhỏ, sâu. Kết quả sức khỏe của anh khá tốt, anh trở về chỗ tôi để thông báo và hỏi thăm...
"Em quê ở đâu?"
"Hi, dạ em là người ở đây ạ"
"Oh, vậy mà anh tưởng em là người Sài Gòn chứ !"
"Hii, dạ không"
"Em làm việc cho công ty này lâu chưa?"
"À, em chỉ làm thêm đợt này thui, em còn học mà ^^"
"Oh vậy àh, thế em học ở đâu?"
"Dạ.."
(Có khách lại đo)
"À, thôi em làm việc đi nhé, chào em"
"Dạ, em chào anh"
Oh, đúng là một người khách kì lạ, nhưng tôi cũng thấy bình thường vì cứ nghĩ là anh đến hỏi thăm thôi. Một lát sau, anh trở lại ... Tặng tôi rất nhiều hộp sữa đậu nành mè đen, bảo là "Anh tặng, em và những bạn khác uống đi nhé", tôi rất bất ngờ và từ chối, nhưng vì thấy anh cố tình tặng nên tôi cám ơn và nhận luôn. Tôi còn nhớ hình như lúc ấy là buổi chiều thì phải ....
Một lát sau anh trở lại lần nữa và bạo gan xin số điện thoại của tôi, tôi lại rất ngạc nhiên và tỏ ý không muốn cho số, anh bảo "Không sao đâu, anh nghĩ có lẽ anh quá vội vàng, nhưng vì anh thật lòng muốn làm bạn với tôi nên mới bạo dạng đến xin số thôi, nếu em không muốn thì cũng không sao đâu!". Nhìn vào anh mắt anh, tôi thấy có vẻ gì đó rất chân thật nên .. tôi cho anh số chính của mình luôn, cho đến bây giờ tôi cũng không hiểu vì sao mình lại làm như vậy nữa!!!!
Cứ như vậy, qua ngày hôm sau rồi hôm sau nữa, tôi và anh đến với nhau rất tự nhiên, do anh là người ở nơi khác đến nên tôi nhận lời dẫn anh đi ăn tối, từ hôm ấy, chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn, gặp gỡ nhau nhiều hơn...
Tôi thấy tay anh có đeo nhẫn, nghĩ thầm chắc anh đã có vợ rồi. Tôi không hỏi vì sợ rằng anh ngại, và nghĩ tốt hơn là hãy để người ta tự nói ra, như thế hay hơn! Tất cả những gì tôi nghĩ về anh lúc ban đầu chỉ là : "Những gì anh nói chưa chắc thật, những đổ vật anh mang sao mâu thuẫn với con người anh quá". Tôi nhìn vào mắt anh, rất muốn biết thật ra anh là người như thế nào nhưng tôi mãi đến bây giờ vẫn chưa thể đánh giá được.
Những gì tôi biết về anh chính là "Anh là một ông chủ trẻ tuổi, có tài, trông dáng người và cách nói chuyện thì có vẻ chân thật lắm". Tuy rất giàu có nhưng trông anh rất đỗi giản dị, thật tìnhnếu không tìm hiểu tôi còn nghĩ anh là một người bình thường không hơn không kém nữa kìa. Duy chỉ có cách nói chuyện của anh là đặc biệt, rất khác rất thu hút !!!
Thật lòng mà nói thì anh chính là mẫu người mà tôi tìm kiếm bấy lâu nay, anh dùng hai bàn tay và khối óc của mình để tạo nên sự nghiệp khổng lồ hiện giờ, tôi trọng anh là ở điểm ấy....
Anh có vợ rồi, cũng đã có em bé. Anh nói với tôi điều ấy. Uh, thì có sao đâu, vì từ lúc gặp anh đến giờ, tôi có nghĩ gì khác ngoài việc thể hiện lòng hiếu khách của mình với một ng ở nơi xa khác tới chứ ! Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, hai chúng tôi có rất nhiều kỷ niệm, anh luôn thể hiện sự quan tâm ấm áp với tôi, có nhiều việc anh làm tôi không dám nghĩ nó dc xuất phát từ một ng giàu có, rất đổi chân thành và giản dị.
Anh tặng tôi một chiếc nhẫn với ý nghĩa nó sẽ mang lại sự may mắn cho tôi. Tôi nói rằng nếu ý nghĩa của chiếc nhẫn chỉ có vậy thôi thì tôi sẽ nhận, thật ra giá trị của chiếc nhẫn cũng không có bao nhiêu, tôi đã tìm hiểu rõ nên mới dám nhận. Ngày đi, anh bảo tôi hãy nhớ giữ kỹ chiếc nhẫn, nếu mất chắc là anh sẽ buồn lắm, và rồi anh đi.... Tôi biết anh sẽ không bao giờ trở lại, bới vì công việc và gia đình anh nữa! Ngày anh đi, tôi không buồn nhưng cảm giác của tôi như là có một điều gì đó nuối tiếc ... như là một vật quan trọng vữa tuột ra khỏi tầm tay vậy ....
Không phải tôi thích anh, cũng không phải tôi quý tài sản của anh. Tôi trách là trách số phận của tôi, tại sao sắp đặt cho tôi gặp mẫu ng của mình để làm gì? Đến cuối cùng thì tôi cũng phải để cho anh ra đi, tôi không có lý do gì để níu kéo anh và tôi cũng không thể làm làm dc điều đó. Đây là lần thứ hai trong cuộc đời tôi gặp phải tình huống này rồi. Thực lòng tôi rất là mệt mỏi, đến bao giờ? Chờ đợi đến bao giờ đây? Một tình yêu thật sự khó tìm đến như vậy sao?
đúng là dù tốt hay xxấu nhưng đa số mọi ngừoi đều chỉ mún thỏa mãn trí tò mò của mình mà ko chịu nghĩ hộ cảm giác của người khác. nhưng hãy coi đó là một kỷ niệm đẹp vì ko có nó thì cuộc sống cũng mất đi ý nghĩa bạn à.