Hãy tự thắp đuốc mà đi, em ạ!
Lần đầu tiên trong cuộc đời có người nói với tôi như vậy. Không chút ngại ngùng, giấu diếm, giả tạo hay tí ti an ủi. Chỉ một câu thôi.
Suy nghĩ!
Việc học của tôi không tốt. Tất cả là lỗi đo tôi, ẩu đoảng và hok có khả năng nói trứơc đám đông. Làm bài sai một cách vô lý không thể tả nổi. Bật khóc trước bài kiểm tra. Thua rồi, thua tất cả mọi ng trong lớp và thua chính mình. Thua vì cái đầu xuẩn ngốc chẳng bao giờ chịu làm bài cho cẩn thận, chắc chắn. Muốn nổ tung cái đầu. Thảm hại!
Một vài ng nhìn tôi với ánh mắt thương hại. Một vài người khác hỏi tại sao? Bình thường tôi đâu có tệ như vậy? Một vài người khác nữa thì an ủi: “Rồi tất cả sẽ tốt thôi, cứ cố gắng lên là đựơc”
Tất cả chỉ là nhảm nhí. Tôi thèm dc nghe ai nói: “ Lo học đi mày, tới nhà tao, tao bày lại cho, ko làm dc thì cứ 5 cái roi mây nhé”!
Nhưng chẳng có ai cả…Đó là n~ tưởng tượng trong ảo giác của tôi thôi. Tôi ghét 2 từ cố gắng. Ghét 2 chữ nói ra dễ dàng mà thực hành lại đầy khó khăn…
Cảm nhận.
Chỉ 1 câu nói của ai đó, ko thân thiết, hok lần gặp mặt, 1 vài cuộc trò chuỵên nhát gừng. Và cuối cùng, đó lại là ng tôi nhớ nhất. “Hãy tự thắp đuốc mà đi, em ạ” Ám ảnh tôi đến từng giấc ngủ. Vẫn buồn, vẫn khóc, hụt hẫng và tội lỗi. Nhưng tôi nhận ra rằng trên con đường tôi đi, sẽ chẳng có ai đủ sức nắm tay tôi, giữ cho tôi khỏi té. Và tôi biết, tôi không cần điều đó mà cũng không nên cần. Chỉ biết rằng tôi phải tự đứng vững và tiếp tục bứơc đi. Vì chỉ khi nào thành công có trên những gian nan thử thách mới là đáng quí trọng nhất. Tới khi nào tôi có thể chiến thắng chính mình, và đạt đựơc n~ gì tôi muốn, đó mới là hạnh phúc. Gian nan lắm. Thất bại lần này, nhưng tôi sẽ không từ bỏ đâu. Và cũng hok để thất bại xảy ra một lần nữa. Tôi ơi, hãy tin tôi đi! Nhất định rồi tôi cũng sẽ làm đựơc thôi. Và biết đâu đó, trên con đường tôi đi, có người lặng lẽ dõi theo từng bứơc chân, hok đưa bàn tay ra để giữ khi tôi ngã mà sẽ đưa cho tôi ngọn đuốc để tôi tự thắp sáng và dùng nó soi đường…
Để Gío nâng em dậy và tiếp tục bay…