Một ngày kết thúc thật tuyệt. Khám phá được mấy bài Eng hay hết biết la luôn. Cực phê. Lại thấy yêu cuộc sống này chết mất. Đúng là đời thay đổi khi ta chịu thay đổi.
Gì nè:
Ngay ngã tư, nhém tý đo đường với một tên nhóc ẩu nào đó. Hồi trưa năm mơ thấy lấy nhằm xe một thằng nào đó. Vô tư như ko, nó và mình nhìn nhau trả xe và đường ai nấy đi. Gớm! H nhớ lại thấy linh tính mách bảo. Có thật là có một lực lượng siêu nhiên nào ko nhỉ? Trong giấc mơ và thật đoạn đường này cách nhau chỉ 100m, và cùng nằm trên một con đường. Ngày trước, một ngày về khuya trên đường này mình từng cầu nguyện khi có cảm giác bất an cái gì có muốn kéo mình khỏi thế giới này. Dù chạy hằng ngày nhưng sao hôm đó cảm thấy đường về nhà đầy thử thách, ko biết có về được đến nhà an toàn ko? Và mình đã vừa chạy vừa cầu nguyện, vừa cầu cứu ama xa xôi, mắt mở to, chạy một tay, tay kia nắm chặc, miệng ko ngừng cầu ama phù hộ. hic..hic... Chưa bao h mình về đến nhà vui sướng như ngày hôm đó!
Và lúc nãy, cứ như không thằng nhóc đang băng ngã tư cùng mình vào những giây cuối cùng của đèn đỏ đột ngột quay đầu xe, khi minh đang rống ga lao tới. Cái gì đó trong thằng nhóc chợt nhớ ra, nó vội chỉnh đầu xe ngay lại đường thẳng cũng là lúc mình lướt qua nó với một khoảng cách nhỏ nhất có thể cảm nhận được, mình và nó đều mỉm cười cám ơn cuộc đời!
Một tập fim hay ho cho gia đình thân yêu! Tự nhiên như không mình biết mình có thể làm nhiều hơn cái gọi là xã giao như mình muốn.
Một vài ng hiểu không đúng, nếu bình thường mình ko bùn giải thích, nhưng h nhiều hiểu lầm quá rồi. Đã đến lúc cái miệng bép xép của mình nói điều nghiêm chỉnh nào! => ngta vẫn cứ hiểu sai.
Nhận ra một điều, ng trong cuộc lúc nào cũng là ng rõ nhất. Mình ko hiểu sai ma. Và chắc chắn ma cũng ko nghĩ mình như họ đã nghĩ. => hi vọng là niềm tin này hok là tương đối theo thơi gian.
Với mình cách xưng hô đó có ý nghĩ như thế nào thì với ma cũng có ý nghĩa thế ấy. Nếu đã tha thứ, nếu đã bỏ qua cho nhau chấp gì một tiếng gọi để đẹp lòng nhau. Có khi mình nghĩ một cách xưng hô có thể kéo cảm giác quay về, ngta sống với 5 giác quan mà! Một tiếng gọi có thể làm sống dậy cả những kỷ niệm. Một vài chữ quen thuộc làm xóa bỏ khoảng cách, cởi bỏ gút mắc trong lòng. Một câu nói xưa cũ làm yên lòng cả hai. Thế thì tiếc gì cái sĩ diện, yêu thương còn cho đi được, những cái nguyên tắc có bỏ đi một lần cũng ko ai cho là mình dễ dãi. Hai ma con không có gì là giận dai.
Bạn tốt của ma 'tạt' mình một 'nồi lí lẽ', một 'thao nước lí do;, một 'chảo trách móc, cảnh cáo, làm ơn' mà chẳng xi nhê. hahaha. Thik nhất là bị chửi từ những ng luôn cho mình là đúng, những kẻ xem thường ng khác, buột ng khác iu thương theo cách của họ, những kẻ nhìn ng fien diện. Mình lại hả hê với cái lí lẽ của AQ. Càng trách mình, càng chửi mình càng chứng tỏ họ cách họ sống! => đạo bất đồng bất tương di mưu. Im lặng là vàng nhịn nhục là kim cương. Thik thì chiều hà!
Xin hãy cho tôi sống những ngày không fai dùng đến lí lẽ AQ. Việc dễ nhìn ra như thế mà ko thấy, còn việc ng khác cố giấu thì cứ thích biết. Sống làm một thằng nhóc ko xong sao làm được ng lớn!????