Bạn bè thường bảo :'sao tính mày xấu thế!", cộc cằn, hay phát cáu hay nổi giận vô cớ.Ừ! Nhìn cứ như là con trai ấy. Mình không giận. Nhưng chúng nó đâu có hiểu nhưng khi đùa vui, luôn vô tình chạm vào vết thương trong lòng mình.Mình không muốn nói,chỉ cười nhưng thấy đau.
Anh hay chê :"cứ như con nít ấy...hay nhõng nhẽo,giận hờn,lại hay nghĩ vu vơ."Anh đâu biết tại sao thế.em không con nít với người khác mà chỉ là với anh.
Tình cảm sao có lúc dạt dào trong tim như muốn trào dâng.Mình rất yêu bạn bè , yêu anh , yêu cuộc sống này lắm chứ. Nhưng cuộc sống đâu chỉ là hương cỏ thoang thoảng thơm dịu, cũng chẵng phải là cơn gió mát nhẹ nhàng giữa mùa hạ...Có lúc lại thấy như muốn ngừng lại...tất cả mọi thứ: thời gian, hơi thở, nhịp sống và anh ;muốn hét thật lớn giữa cơn mưa lạnh giá.Lòng như đóng băng lại.Sao mà mệt thế này không biết...
Quá khứ là cái gì đó rất lạ, vừa lưu luyến vừa day dứt. Và có những nỗi buồn chỉ biết một mình nhớ một mình và khóc.Mình rất hay khóc ...một mình giữa đêm.Hình ảnh kí ức , những gì muốn nhớ lại không thể nhớ , những điều muốn lãng quên thì lại tràn về ngập trong tim.
Anh vừa ở đó, bên em , hôn em, nói rằng:" mãi mãi yêu em!!!" . Em biết anh đang nói dối, nhưng em không muốn hỏi cũng không muốn biết tại sao. Em lại cười , rất đau lòng nhưng anh không hề biết.Em đã gặp cô ấy. Và em biết cô ấy rất yêu anh.Trái tim em như thắt lại đau nhói. Em cũng rất yêu anh. Và em đã buông ra cái bàn tay đang nắm chặt, cái bàn tay đang cố níu giữ anh bấy lâu nay. Em mong anh hạnh phúc. Có thể ai đó nói em ngốc, có thể ai đó đang cười em...Em không quan tâm.Em rất buồn nhưng em không còn khóc như ngày trước nữa.Cũng không bết tại sao mình lại quyết định như vậy , nhưng có lẽ đó là những gì trái tim em muốn làm ...cho anh ...lần cuối cùng.
Có thể thời gian sẽ xoa dịu nỗi đau, làm phai nhạt moi thứ.Nhưng ...em sẽ không bao giờ quên anh.Mãi mãi