Nếu có lúc cảm giác chán ngán và mệt mỏi ùa về khi nghe 2 từ "tiệc tùng" thì chính là lúc này đây. Chẳng hiểu vì vô tình hay hữu ý mà từ lúc cả bọn đi làm đến giờ, chả có mấy ngày về đúng giờ, cho ng ta biết mình đi làm công sở, hay ít nhất để có thêm 1 bữa cơm ấm cúng với gia đình.
Bama than phiền, nhưng biết sao đc, có những lời mời, ko thể từ chối. Có những cuộc ăn chơi, mà ko phải để ăn chơi. Có những buổi tối, hàng hà những điều vô nghĩa trôi ra từ bia bọt. Thiếu chút nữa, thành ra trác táng. Công việc là những giấy tờ xa lạ, là những chữ ký mang nặng tính trách nhiệm, là những khó hiểu...có lúc muốn bỏ, nhưng...vì gì mà về đây??? Thích nghi, thích nghi...
Hôm qua còn cãi nhau với 1 thằng cha gốc Hà Tây. Mịa nó, muốn chửi vô mặt nó, đàn ông mà ko có khí chất của 1 thằng đàn ông. Đùn đẩy trách nhiệm, luồn cúi với sếp. Vứt. Ko ghét, nhưng khinh. Khinh cực. Nên mâu thuẫn có phát sinh, ko kiếm đâu ra chữ "nhịn" để mà yên chuyện. Chỉ muốn chửi cho nó biết nó chỉ là 1 cái loại để ng ta sai vặt thôi. Khốn kiếp, thề với lòng ko bao giờ day dưa với cái loại ấy nữa...bẩn óc!
Thôi bỏ đi, về đến nhà rồi, ngoài những lúc ko vui, thì còn lại là những thời khắc thú vị. Lo lắng hồi hộp cũng góp phần làm cuộc sống của mình phong phú thêm. Tự nhiên thấy mình khác, chậm chạp 1 cách lạ thường để nỗi phiền cứ len lõi.
Haizz...ngẫm nghĩ. Đời như cái đinh, tình như cái que, ng yêu như con vịt què, loe ngoe ta đập chết. Haha, hú hồn, chưa có ng yêu, nên chưa có án mạng...khà khà...haha...