cái hạnh phúc bên anh và cũng đau đớn với cái cảm giác anh thuộc về ai đó. Em có hàng tá lí do ko rời khỏi nơi đó, nơi có thể còn bên a. em sống vif trách nhiệm. cũng là trách nhiệm ấy níu giữ e gần anh. Nhưng sao giờ, rồi sẽ về đâu..?! .
a biết sao e k cười nỗi nữa k?! ghen. nghĩ đến ngày nơi đó k còn a, cuộc sống của e kô còn a, nơi này trống rỗng,như chẵng còn gì. Bước ra khỏi thang máy,chỉ muốn ôm a lại, thật may đã kìm đc. vì e là kẻ thứ 3, có lẽ vậy.
hàng tá lần chỉ muốn đc chạy khỏi thành phố này, xa thật xa.
Liêm ơi, e nhớ da diết ánh mắt a nhìn e đêm đó.
muốn nói với rất nhiều, nhưng tất cả chỉ trong im lặng. ngày ngày đối diện nhau, ko biết là hạnh phúc hay cục hình. có những lúc nước mắt chực trào, nhưng cũng nuốt ngược lại..
giá mà em có thể...